Tiêu Mặc có chút bất đắc dĩ mỉm cười, theo thói quen vuốt vuốt tóc của Hạ Lan Phiêu, lại làm cho Hạ Lan Phiêu sợ hãi kêu. Nhiều nhất...... Có lúc, chỉ là một lời nói dối có ý tốt mà thôi."
Hạ Lan Phiêu vốn muốn hùng hồn nói mỗi lần mình nói láo đều có nguyên nhân, lại hiểu rõ mưu mô của Tiêu Mặc, lập tức đổi lời nói. Tiêu Mặc vẫn là cười như không cười nhìn nàng, nhìn nàng càng thêm chột dạ. Nàng vội vàng động viên mình, thẳng lưng, bên ngoài mạnh bên trong yếu hỏi hắn: "Nói, chàng thật không có nói xạo qua?"
"Ừ."
"Ta không tin."
"Bởi vì ta cũng là nói láo có lý do. Nói láo chỉ là vì lo lắng sau khi có vài người bị người phát hiện đưa tới hậu quả không tốt, nhưng ta làm việc cũng sẽ không hối hận, cũng không sợ bị người biết. Cho nên, ta sẽ không nói láo."
Tiêu Mặc......
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn nam tử tuấn mỹ này, đột nhiên cảm thấy trượng phu của nàng kể cả những lúc nói một ít lời nhàm chán cũng là soái (đẹp trai) độc nhất vô nhị. Nàng không nhịn được ôm cổ hắn, ở trên mặt hắn hôn một cái "Chụt", mà Tiêu Mặc chỉ là mặc cho nàng hồ đồ, mặt có chút ửng hồng: "Hạ Lan, hiện tại chỉ có hai người chúng ta thì thôi, nhưng lát nữa ở gia yến nàng cần phải chú trọng dáng vẻ, không thể để làm trò cho bọn Hoàng thúc."
"Bọn họ thích cười nhạo thì cười nhạo! Tiêu Mặc, thế nào mặt của chàng lại đỏ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998709/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.