Edit: kaylee
Khinh Vũ nhẹ nhàng nói xong, thì Hạ Lan Phiêu đã nghe đến mặt đầy nước mắt. Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày, ngăn ở trước mặt Hạ Lan Phiêu, lạnh lùng nói với Khinh Vũ: "Khinh Vũ, đủ rồi. Ta mặc kệ giữa ngươi và Hoàng Thượng có tư tình gì, cũng không quản các ngươi làm cái gì với đứa bé với Hạ Lan, nhưng hi vọng các ngươi không nên bức bách quá mức. Nếu như các ngươi thấy chướng mắt ghét bỏ nàng mà nói, ta có thể mang nàng rời đi, sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của các ngươi."
"Vương Gia thật là rất biết ‘ vì quân phân ưu ’ nha!" Khinh Vũ mỉm cười: "Hiện tại, có người chăm sóc muội muội giúp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng có thể yên tâm."
"Việc nhà của Trẫm hi vọng An Vương không cần nhúng tay." Tiêu Mặc lạnh lùng nói.
"A Mặc!"
"Hoàng thúc mời trở về đi. Hạ Lan, đến bên cạnh ta."
Tiêu Mặc đưa tay về phía Hạ Lan Phiêu, nhưng Hạ Lan Phiêu sẽ không tin tưởng hắn nữa. Nàng si ngốc nhìn dung nhan tuấn mỹ của Tiêu Mặc, giống như muốn khắc ghi bộ dáng của hắn vào sâu trong tâm khảm.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, Tiêu Mặc vẫn duy trì tư thế đưa tay, mà Hạ Lan Phiêu rốt cuộc khống chế không được hai chân của mình, chậm rãi đi về phía hắn.
"Hạ Lan!"
Truyền tới bên tai, là tiếng gọi của Tiêu Nhiên......
Ta đã không thấy rõ dung nhan của Tiêu Nhiên, trước mắt ta duy nhất có thể nhìn thấy chỉ là bàn tay trắng noãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998686/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.