Edit: kaylee
Nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Mặc, bọn thị vệ anh dũng xông lên, mà Tiêu Nhiên cũng cùng bọn họ chém giết.
Mặc dù hắn kiếm thuật cao siêu, nhưng hắn vừa phải đối kháng với đông đảo thị vệ, vừa phải che chở Hạ Lan Phiêu không để cho nàng bị thương, rốt cuộc có chút lực bất tòng tâm (có lòng mà không có lực, muốn mà không được). Hạ Lan Phiêu kinh ngạc mặc cho hắn lôi kéo, lại đột nhiên có người vung đao chém tới nàng.
"Hạ Lan, cẩn thận!"
Tiêu Nhiên kinh hãi thét một tiếng, vội vàng ngăn ở trước mặt Hạ Lan Phiêu, bả vai cũng bị thương một lỗ lớn.
Máu, màu máu đỏ tươi trong nháy mắt tràn đầy trước mắt Hạ Lan Phiêu. Nàng ngơ ngác nhìn áo bào trắng như tuyết của Tiêu Nhiên bị máu tươi nhiễm đỏ, cũng thấy mấy Ngự Lâm quân trước sau công kích Tiêu Nhiên, ở trên người của hắn lưu lại vết thương sâu hơn.
Nàng đứng ở bên cạnh Tiêu Nhiên, tay không kiềm hãm được sờ lên gò má tái nhợt của Tiêu Nhiên, nhỏ giọng nói: "Tại sao muốn quản ta? Cứ để cho ta chết ở hoàng cung không tốt sao?"
"Không tốt. Hạ Lan, ta thích nàng." Tiêu Nhiên suy yếu cười một tiếng: "A Mặc không cần nàng nữa, nhưng ta vĩnh viễn sẽ yếu nàng, vĩnh viễn sẽ bảo vệ nàng. Nnàg yên tâm, nàng không muốn sống ở hoàng cung thì cho dù phải liều chết ta cũng vậy sẽ mang nàng ra khỏi đây."
Rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng! Ta đã từng ảo tưởng qua vô số lần cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998684/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.