Edit: kaylee
Ôi, ôi, Hạc Minh đại nhân nổi đóa rồi!
Rất ít khi Hạ Lan Phiêu thấy Hạc Minh có vẻ mặt tức giận.
Thường ngày Hạc Minh đều là khuôn mặt cười hì hì, nhưng nếu tức giận, trên mặt vẫn là mang theo mỉm cười, nhưng sát khí trong mắt cũng làm cho người ta không rét mà run. Bây giờ hắn vẫn còn đang mỉm cười, cũng nhiều hơn thường ngày mấy phần lãnh khốc cao quý, giống như Quý công tử thuộc về bóng tối.
Máu tươi của người chết lưu lại vết máu tươi đẹp ở trên cây quạt của hắn, cũng làm cho hắn giống như Tu La đắm chìm trong máu tươi, hoa lệ, tuấn mỹ. Hạ Lan Phiêu nhìn Hạc Minh, lại nhìn Trần vương cố làm ra vẻ trấn định và những binh lính khác, khẽ nở nụ cười.
Khi soái ca bắt đầu nổi đóa, bắt đầu đánh mất lý trí, bắt đầu giết người, làm nữ chính ta đây là nên thét rồi té xỉu, hoặc là tận lực cầu khẩn để cho hắn không cần giết người đây?
Nhưng ta không muốn làm như vậy.
Mới vừa rồi người nọ muốn giết chết ta, mà Trần vương cũng là kẻ địch của Mộ Dung, bọn họ chết cũng không đáng tiếc.
Phàm là kẻ địch, đều đi chết đi!
Khi người kia té ở trước chân của Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu không có bất kỳ sợ hãi. Nàng chỉ là nhàn nhạt nhìn thi thể không tự lượng sức trên đất một cái, trầm mặc không nói. Trần vương lui về phía sau một bước, cười gằn nói: "Thân thủ tốt, không hổ là Quốc Sư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998502/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.