Edit: kaylee
"Nữ nhân càn rỡ!" Thương Nguyệt đứng ở trước mặt Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc không nhịn được mắng: "Chỉ là một nữ tử thanh lâu mà thôi, ngươi có tư cách gì nói chuyện như vậy với nàng?"
(Ngọc Cầm vừa là danh kỹ của Tề quốc, vừa là thủ hạ của Tiêu Mặc, bọn họ gặp mặt qua.)
"Ngươi lại có tư cách gì tới ngăn cản ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của ta sao?"
"Ngươi......"
"Thương Nguyệt, dừng tay. Ngươi quả thật không phải đối thủ của nàng." Hạ Lan Phiêu nhìn Ngọc Cầm, sâu kín nói: "Nếu so võ nghệ, so kiếm pháp, ngươi nhưng là ở phía trên nàng, nhưng Ngọc Cầm cô nương của chúng ta còn giỏi về dùng mỹ nhân kế, hơn nữa còn giỏi về dùng các loại độc vật. Không muốn không hiểu sao mà chết đi, vẫn là không cần tiếp xúc mới tốt."
"Hả? Làm sao ngươi biết ta sẽ dùng độc?" Ngọc Cầm như có điều suy nghĩ cười một tiếng, sau đó nói: "Thôi, mặc kệ là làm sao ngươi biết, hôm nay chính là ngày chết của ngươi rồi."
"Thật sao?" Hạ Lan Phiêu cười nhạt.
"Hạ Lan Phiêu, ngươi thấy được chiến hỏa tràn đầy trời đấy kia sao, nghe được mọi người gào thét rồi sao? Đây tất cả tất cả, đều là bởi vì ngươi!"
"Bởi vì ta?"
"Phải, ngươi còn sống, nhưng ngươi đã sớm đáng chết rồi...... Ha ha ha......"
Ngọc Cầm cười, đột nhiên tiếng cười càng lúc càng lớn, cười rơi nước mắt. Nàng đi tới trước mặt Hạ Lan Phiêu, tay nhẹ nhàng xẹt qua gò má của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998474/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.