Edit: kaylee
Hạc Minh......
Hạ Lan Phiêu không quay đầu lại, không nhúc nhích, mặc cho Hạc Minh vòng chắc hông của nàng. Bên tai nàng truyền đến hô hấp nóng rực của Hạc Minh, mà nàng không dám cử động, mặc cho nước mắt tùy ý chảy xuôi. Hô hấp của Hạc Minh gần trong gang tấc, hắn xoay thân thể của Hạ Lan Phiêu lại, để cho nàng nhìn mình, sau đó cười nói: "Tiểu Hạ Lan, tại sao khóc?"
"Có sao?"
"Thật đúng là thích gạt người ~~" Hạc Minh cầm ống tay áo lau nước mắt ở khóe mắt Hạ Lan Phiêu, ánh mắt chăm chú vào cái còi trong tay nàng: "Tiểu Hạ Lan, không ngờ nàng không vứt nó đi, ta thật sự vinh hạnh."
"Cái còi này trả lại cho ngươi."
"Tại sao?" Nụ cười trên mặt Hạc Minh dừng lại.
"Bởi vì...... Ta không cần nó nữa."
......
"Hạc Minh, hẳn là ngươi biết chuyện ta muốn rời đi. Chúng ta quen biết đã 6, 7 năm, mặc dù ngươi luôn bắt nạt ta, nhưng chúng ta cũng coi là bằng hữu...... Cám ơn ngươi vẫn giúp ta."
"Ha ha."
Hạc Minh đùa bỡn cái còi trong tay, không nói gì.
"Hạc Minh, ta biết rõ ngày đó ngươi nhốt ta vào Thiên Lao là vì dụ Khinh Vũ xuất hiện, cũng là vì bảo vệ ta và Thương Nguyệt không bị thương trong chiến hỏa, cám ơn ngươi."
"Tiểu Hạ Lan ~~~ nàng không cảm thấy ta là thật muốn xử tử nàng sao?" Mắt xếch của Hạc Minh nguy hiểm hếch lên: "Ta chưa bao giờ là người tốt, nàng không cần nói ta vĩ đại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998464/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.