Edit: kaylee
"Tiểu Hạ Lan?"
"Hạ Lan Phiêu?"
"Này, không cần trêu chọc ta như vậy...... Ha ha......"
Hạ Lan Phiêu đã ngủ.
Dược hiệu trong cơ thể nàng rốt cuộc phát tác, nàng mềm mại dựa vào trên đất, hai mắt nhắm chặt, nhìn không có một chút sức sống. Hạc Minh đi tới chỗ nàng, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nắm tay lạnh lẽo của nàng, biết quà tặng cuối cùng của nàng cũng không cách nào đưa ra.
Như vậy nếu......
Như vậy ta giúp nàng hoàn thành là được.
Hạc Minh hơi cười cười, môi nhẹ nhàng rơi vào trên môi của Hạ Lan Phiêu, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đôi môi xinh đẹp của nàng, giống như đang thưởng thức hương vị ngọt ngào vô tận. Hắn nhìn dung nhan ngủ say của Hạ Lan Phiêu thật sâu, lấy tay vuốt thuận sợi tóc xốc xếch của nàng, rốt cuộc lưu luyến rời đi môi của nàng. Hắn nhìn sao trời có thể đụng tay đến, rốt cuộc cúi đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Hạ Lan, gặp lại sau...... Ha ha......"
—— trở xuống là ngoại truyện về Hạc Minh ——
Cuối cùng Tiểu Hạ Lan đã đi.
Nàng lẳng lặng ngưng hô hấp ở trong lòng ta, hai mắt nhắm chặt, không có hô hấp, nhìn giống như ngủ thiếp đi. Mộ Dung đã sớm nói cho ta biết nàng dùng là dược vật giả chết, nhưng khi ta thấy được dáng vẻ nàng mất đi hô hấp thì trong lòng vẫn là co rút.
Có một chút cảm giác đau.
Nhưng mà thật đáng tiếc, chỉ có một chút.
Tính toán ra, ta cùng với nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998463/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.