Edit: kaylee
"Bệ hạ, ngài……..."
"Ta không sao. Nếu như ta nhớ không lầm, lời này ngươi cũng đã hỏi ta năm lần."
Trong khách điếm, vẻ mặt Lạc Băng buồn rầu, mà Hoa Mộ Dung ngồi ở mép giường, vẻ mặt lạnh nhạt chậm chạp lật trên tay quyển sách.
Gian phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của nàng và Lạc Băng, mà ngoài phòng âm thanh gió thổi qua lá cây làm cho gian phòng trống vắng có vẻ tịch liêu hơn.
Hiện tại đã là đêm khuya, một vầng trăng sáng đơn bạc treo thật cao ở trên trời, gió đêm xuyên thấu qua cửa sổ thổi vào trong phòng, thổi bay tóc của Hoa Mộ Dung. Nàng không có giống như nữ tử đưa tay đi vuốt thuận sợi tóc, ánh mắt vẫn là dừng lại ở trên quyển sách trên tay.
Ánh nến chiếu gò má nàng vô cùng nhu mỹ, mà ánh mắt nàng chuyên chú, lông mi thật dài, môi đỏ thắm cũng làm cho Lạc Băng tâm chợt giật mình. Ánh mắt của hắn không tự chủ được dừng lại ở trên cổ tay trắng nõn của Hoa Mộ Dung Tuyết, rất muốn vuốt thuận sợi tóc xốc xếch của nàng, mà Hoa Mộ Dung đột nhiên gấp sách lại, đứng lên, một tay đoạt lấy bức họa trong tay Lạc Băng cười nói: "Bức vẽ này vẽ ta thật khó coi."
Trong tay Lạc Băng cầm chính là bức họa vẽ Hoa Mộ Dung mặc nữ trang.
Vẽ thiếu nữ kia thanh lệ thoát tục, vẻ mặt có chút lạnh nhạt, nhưng vẫn là xinh đẹp phong hoa tuyệt đại. Lạc Băng không biết là người nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998411/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.