Edit: kaylee
Hạ Lan Phiêu suy nghĩ, tà ác nở nụ cười, làm cho Tiêu Mặc cảm thấy cả người run lên. Hắn quay đầu lại, khẽ cau mày nhìn Hạ Lan Phiêu, mà mẹ Hạ Lan lại không phát hiện hồn nhiên kêu mọi người ăn cơm, sau đó tâm tình rất tốt nói: "Phiêu Phiêu, cho con 1000 đồng tiền, tự con đi mua một ít quần áo, cũng mang tiểu Tiêu đi mua một ít —— dù sao mặc của ba con cũng không thích hợp."
"Vâng, mẹ."
Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc, tà ác cười một tiếng, lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề.
———— Tiêu Mặc đi dạo phố nhớ ————
"Hạ Lan, chúng ta đi nơi nào?"
"Đi mua quần áo cho chàng, thuận tiện để cho chàng nhìn thế giới của ta." Hạ Lan Phiêu dịu dàng nói.
"Ừ."
Trên xe buýt, Tiêu Mặc cười nhạt, sau đó nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Hai mắt Hạ Lan Phiêu lấp lánh nhìn hắn, nghĩ thầm chàng mau hỏi đi, chàng mau hỏi ô tô là chuyện gì xảy ra, mau hỏi nhà lầu vì sao có thể cao như vậy, mau hỏi tại sao người nơi này đều mặc kỳ quái như vậy….... Mau hỏi mau hỏi!
Nhưng cái gì Tiêu Mặc cũng không còn hỏi.
Hắn lạnh nhạt như vậy, bình thản như vậy, giống như là vẫn ở Đại Chu, giống như đã từng gặp cảnh sắc như vậy.
Ô tô đến điểm, hắn theo Hạ Lan Phiêu xuống xe, vào trung tâm thương mại, nhất thời suýt nữa bị mùi thơm xông tới mặt hun ngã. Hắn không khỏi đề cao cảnh giác, cau mày nhìn bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998410/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.