Long y hoàng yên vị ngồi xuống cái ghế phía sau bình phong,cái ghếđược làm từ gỗ lim nguyên chất vô cùng chắc chắn,sợi tơ màu hồng đượcbuộc nhẹ nhàng vào huyệt đạo trên tay nàng ( nguyên bổn là như thế nàyta cũng không biết edit như thế nào nữa mong mọi người bỏ qua cho ta nhé !: “thiển sắc – sợi tơ tại thủy sa tú trứ mai lan trúc cúc”),Phượng vũ thiên thật sự quá tốt ,từ từ đi đến phía sau bình phong kia, cố dỏngtai lên tỉ mỉ nghe bọn hắn nói chuyện, hô hấp ngày càng trở nên thậntrọng.Thật lâu, cũng không có động tĩnh gì truyền tới, trong lúc Phượng vũ thiên cho là Long y hoàng đã lặng yên không phát ra hơi thở gì nữa,đúng lúc đó truyền đến thanh âm lạnh như băng của nàng, thị nữ bốn phía buông ra: “Những người không liên quan, lập tức ra ngoài hết đi.”“Thái tử phi, ta…” Oanh nhi cẩn thận nhắc nhở nàng,thanh âm quyếtđoán cùng kiên quyết chưa bao giờ có của Long y hoàng lạnh lùng buôngra: “Ngươi cũng đi ra ngoài, nhớ kỹ, không được cho bất kỳ kẻ nào tới cho bất luận kẻ nào tới gần nơi này, trừ phi ta rời đi.” “Là, thái tửphi.” Mặc dù lòng tràn đầy cũng là cảm thấy lời của Phượng Vũ Thiên rấtlà tốt bảo nàng đứng cạnh hầu hạ Long Y Hoàng, nhưng mệnh lệnh chủ tử là không thể cãi lời,Oanh nhi cũng là bất đắc dĩ dời đi.Đến tột cùng là có chuyện gì,ngay khi Oanh nhi mở cửa. Nỗi lo lắngcủa Phượng Vũ Thiên lai lần nữa tăng lên, đại khí cũng trở nên nghiêmtúc hơn tất cả như không dám thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-thai-tu-phi/2383228/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.