Mộ Dung Xá Nguyệt ôm chặt cô gái vào lòng, cảm thấy da nàng chợt lạnh băng, run rẩy liên tục, hơi nóng nảy: “Minh Yên!”
"Minh chủ đừng vội, khi cổ tiến vào cơ thể sẽ hơi đau đớn, một lát nữa sẽ đỡhơn.” Minh Yên lạnh lùng nhìn cánh tay trắng noãn, nhìn đường đen từ vết thương chầm chạp di chuyển về phía trái tim.
"A..." Cô gái đau đớn than, mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người co giật, vài lần muốn rụt tay lại.
"Minh Yên! Tại sao lại vậy!" Mộ Dung Xá Nguyệt cả kinh nói: "Còn ở trong cánh tay đã đau đớn thế này, ngộ nhỡ ăn mòn ký ức, chẳng phải là..."
"Minh chủ, chỉ cần Vị Ương cô nương không kháng cự lại trùng cổ, tối đa chỉđau đớn một lúc thôi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạnh,” Minh Yên tiếnlên, kéo chặt cánh tay: “Lúc này không thể lộn xộn, nếu để cổ bị kinhđộng, cô ấy sẽ tắt thở ngay lập tức.”
Mộ Dung Xá Nguyệtcàng siết chặt Vị Ương, trong mắt hiện lên tia đau đớn, Vị Ương tronglòng hắn liên tục co giật, tim hắn cũng bị xé thành từng mảng đầy đauđớn, bỗng nhiên, hắn quát: “Minh Yên! Lấy trùng cổ ra! Mau lên!”
"Minh chủ, lúc này trùng cổ còn chưa đi vào trong cơ thể, nếu lấy ra lúc nàylà kiếm củi ba năm thiêu một giờ!” Minh Yên hơi kinh ngạc
"Mặc kệ! Lập tức lấy ra! Nàng đau thế này… Ngươi muốn nàng mất mạng sao!” Mộ Dung Xá Nguyệt quở mắng: “Lấy ra!”
Minh Yên chần chờ, nhưng dưới mệnh lệnh ép buộc của Mộ Dung Xá Nguyệt khôngthể không ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-thai-tu-phi/2383042/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.