"Thái tử, xin ngài đừng làm Hoàng thượng khó xử,” Vân Phượng Loan lên tiếng,sắc mặt phờ phạc nói: “Hoàng thượng không muốn phế bỏ phép tắc cũng bởivì ngài ấy không muốn triều đình đại loạn, hơn nữa, sớm muộn gì Hoàngthái tôn cũng sẽ trở về bên cạnh ngài…” “Bốp!”
Vân PhượngLoan vẫn chưa nói xong, đột nhiên trên mặt trúng một bạt tay, lực đạorất mạnh, đánh bay cả người ả ngã lên bàn, ả bụm mặt, kinh hoàng nhìnPhượng Trữ Lan.
"Bị cướp đi không phải con của ngươi! Ngươiđương nhiên có thể nói những lời sắt son đến thế!" Vừa nhìn thấy ả, lửagiận Phượng Trữ Lan kìm nén đã lâu bùng phát: "Tiện nhân! Ngươi có tưcách lên tiếng sao! Nếu không phải ngươi! Y Hoàng cũng sẽ không chết! Là ngươi giết nàng! Là ngươi làm hại Kỳ Hàn không có mẹ!"
Mắt thấy thê tử bị Phượng Trữ Lan bức bách, Phượng Ly Uyên lại không có bất kỳ phản ứng gì chỉ quay đầu, trầm tư.
"Thái tử! Ngươi đang làm gì!" Hoàng đế giận dữ hét.
"Vân Phượng Loan!" Đôi mắt Phượng Trữ Lan đỏ bừng, không thể kiềm chế cơngiận nên không nghe lọt tai lời hoàng đế: "Ngươi trả Y Hoàng lại cho ta! Là ngươi giết nàng! Ngươi đem nàng hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại chota!"
"Vèo ——" Có vật gì lướt không bay tới, ngay lúc VânPhượng Loan suy sụp bị dọa ngã vào ghế, Phượng Trữ Lan nghe được có thứgì đang bay vút về phía mình, theo bản năng ngoảnh đầu lại, nhưng khôngkịp né tránh, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên đau xót, vô thức nhắm mắt lại, một luồng ấm áp dọc theo mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-thai-tu-phi/2383040/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.