Ở đó có 2 nam nhân đang so kiếm, một người mặc y phục màu xanh, một người mặc y phục màu đỏ. Bởi vì đang đánh nhau, nên ko nhìn đc rõ dung mạo. Dĩ nhiên là một chọi một đánh nhau! Bọn họ thật là nhàn tình dật trí!
Chứng kiến người kia đang cầm máu cho 1 nam nhân bị thương, ta thấy mũi cay cay! Nước mắt, lại không nhịn được, chảy xuống! Cha! Người cũng biết, mẫu thân, bởi vì bọn họ, đã qua đời? Người cũng biết, vì chờ người, nàng bất chấp mọi đau đớn. Mà người lại hết lòng vs bọn người giang hồ này!
Là 1 thần y, vì trị thương cho bọn họ, ngay cả thê tử mình bị khó sinh, muốn tìm một đại phu, cũng không có tiền! Thật sự là buồn cười! Liệt tổ liệt tông của Diệp Gia! Các người đã thấy chưa? Đây là người mà các vị lựa chọn để nối dõi tông đường! Nghèo túng như vậy! Bất đắc dĩ như vậy!
Bởi vì, hắn nói, thần y có trái tim người mẹ!
Đối với dân chúng như thế, đối vs người giang hồ như thế, đồi vs quan phủ, cũng là như thế! Ta hung hăng lau đi nước mắt trên mặt. Tại sao ta lại khóc? Ta không khóc! Người nên khóc, phải là bọn hắn!
Hứa Vốn thấy ta, thì thầm vs cha vài câu, cha ngẩng đầu lên, thấy ta đứng dưới cây phong cổ thụ, đứng dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi, gọi ta, “Nô nhi! Con đã đến rồi! Mau tới đây! Mau giúp cha!”
Những người đó nghe được, nét mặt lộ ra vẻ kinh hỉ tươi cười. Lại nghĩ đến, danh tiếng của ta, ko thể so vs
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-hoang-hau/182151/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.