Chương trước
Chương sau
Ta quay người lại, nhìn thấy bọn họ đang cười với ta, trong lòng rùng mình, ngẩng cao đầu “Thế nào? Yêu thì nói! Dù sao tiếng ác của Diệp Dược Nô ta cũng đã lưu truyền 14 nước rồi! Còn sợ cái này sao?”
Các tỷ muội mỗi người cười đến liệt cả miệng
Đường Vấn Hiên nắm tay ta, hai chúng ta sóng vai mà đi. Hàn Tuyết lãnh binh trở về Phong quốc, nói là sau này sẽ hội họp với bọn ta. Nhưng là, ta biết, nàng muốn gặp Viêm Mạnh của nàng
Tiểu Hạ bởi vì đã mang thai nên không tham gia lần hành động này. Sau đó, ở trong Phượng Hoàng cốc bày rượu thịt, chờ bọn ta thành công, quay về trong cốc
Tiểu Hạ tuy không có vị giác nhưng vốn là lão bản của Kim Ngọc lâu, nàng muốn ăn cái gì, dù có là nước trong nước, hỏa trong hỏa, sư phụ Kim Ngọc lâu đều phải mang tất cả đến cho nàng!
Nàng cả đời hữu duyên với việc ăn uống, cũng là người đầy đặn nhất trong số bọn ta! Bây giờ càng bởi vì trong bụng mang thai hài tử nên thắt lưng nàng lại càng thô hơn
Nếu không phải vì sở hữu gương mặt xinh đẹp đáng yêu, ta nghĩ, Sa Hận Thiên cũng không còn muốn nàng
Ta một chuyến mười mấy người, hạo hạo đãng đãng tiến vào Phượng Hoàng cốc!
Theo yêu cầu của ta, bên trong Phượng Hoàng cố bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị hôn lễ. Ta phát hiện, ở trước mặt nhiều người như vậy, làm Đường Vấn Thiên mất mặt, trong lòng thật sự rất đau khoái [thống khoái + đau đớn]! Trong lòng không còn oán hận! Đường Vấn Hiên mặc dù vẫn còn kiên trì trở về thăm Y Y, nhưng là, nhìn thấy ta hưng phấn như vậy, cuối cùng không lay chuyển được ta, liền cũng gật đầu đồng ý!
Tất cả mọi chuyện, tiến hành không chút lộn xộn. Lúc sa mạn đỏ tươi treo đầy Phượng Hoàng cốc, Vấn Hiên bắt đầu ho khan. Lúc đầu ho rất nhẹ, sau rồi, cơ hồ bên trong cả Phượng Hoàng cốc đều tràn ngập thanh âm ho khan của hắn. Ta xem mạch cho hắn, nhưng phát hiện thân thể hắn không có dị trạng [trạng thái bất thường], chỉ là cảm phòng hàn mà thôi
Giá lạnh mùa đông rốt cục cũng trôi qua, nhưng lại khoan thai kéo dài. Hôn lễ của ta và Vấn Hiên chậm chạp cử hành trong ngày xuân. Hồng y, hồng sa, hồng ngạch điền. Còn có, y phục tân lang đỏ tươi tú [thêu] kim tuyến [chỉ vàng]
Ta đã chỉ nhìn thấy bộ dáng rể phục tân lang màu đỏ của Đường Vấn Thiên, chứ chưa từng nhìn thấy bộ dáng đó của Vấn Hiên. Hồng sa trên đầu ta, xuyên qua hồng sa, nhìn thấy ở đó chỉ có Vấn Hiên đang vô cùng phong độ đứng trước mặt ta! Tuy là hồng quang đầy mặt, nhưng lại kỳ dị làm cho người ta cảm thấy xúc động không thôi! Như là một trận gió cũng có thể thổi hắn bay đi!
Bên ngoài Phượng Hoàng cốc vang lên thanh âm của xe ngựa. Khi hai chúng ta bái đường, ta thấy trên đỉnh núi đối diện, Đường Vấn Thiên 1 thân long bào màu đen, ôm Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng, vô cùng thương tâm, tuyệt vọng mà nhìn chằm chằm ta! Bên cạnh là Lâu Nhạc Khanh và Thụy Triệt, còn có Đường Đình Hiên
Cứ như thể tất cả mọi người trên thế giới này đều tới đây. Ta híp mắt. Cùng Vấn Hiên hoàn thành phần hành lễ cuối cùng, liền bị Nhận Hỷ lôi kéo vào bữa tiệc. Nhận Hỷ kiên muốn muốn dùng cơm trong Phượng Hoàng cốc, còn muốn tân nương phải bắt đầu bữa tiệc. Nếu ta đã ở nhà thì không nên bỏ mặc bọn họ
“Tân lang! Tân Lang! Mau tháo hồng sa của thân nương! Nhanh đi! Tháo hồng sa, để cho bọn ta xem xem tân nương đẹp đến cỡ nào! Hôm nay bọn ta muốn nháo tân phòng a!” Nhận Hỷ oa oa kêu to
“Xem ra, chúng ta có khách! Người đâu, mau bày thêm bàn đi! Khó khăn lắm bên nhà tỷ phu mới có người đến tham gia hôn lễ của đại tỷ, quả thật là tốt quá!” Hàn Tuyết ha ha cười
Dược Nhi đứng lên, giương giọng nói với đoàn người Đường Vấn Thiên “Đường quốc chủ, đã tới rồi thì mau lại đây uống ly rượu mừng đi!”
Sắc mặt Vấn Hiên thoáng cái tái nhợt, đột nhiên lại dùng lực ho khan. Ta vỗ vỗ lưng hắn “Có phải không nên mời bọn họ đến? Không sao, hai chúng ta rời khỏi bữa tiệc là được!”
Không thấy rõ vẻ mặt của hắn, một hồi lâu, hắn ra hiệu đã biết với chúng ta, lúc này mới theo chân bọn họ cùng nhau tiêu sái xuống núi! Khóe môi ta lược lược rủ xuống, nam nhân này có thật là đến để uống rượu mừng không
Bọn họ mỗi người 1 vẻ mặt khác nhau. Đường Đình Hiên như là không ngờ ta thật sự sẽ gả cho nhị ca hắn, vô cùng kinh dị nhìn chằm chằm ta. Lâu Nhạc Khanh vẫn mang vẻ mặt đầy ý cười, dải tóc bên tai, vì để hợp với hoàn cảnh, liền đổi thành màu đỏ tươi sáng
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Vấn Thiên, ta sẽ tưởng rằng hắn khóc. Khóe môi không khỏi nhếch lên, trong tâm không biết thế nào mà cư nhiên trở nên cao hứng
Nếu hai bọn ta đã hành lệ thì sẽ không bị chia tách
Tuyệt Hoàng vui vẻ vô cùng, nói chúc mừng mụ mụ, nhưng Tuyệt Thế lại xanh mặt, oán hận nhìn hai người bọn ta
Ta nghĩ, chuyện này đối với hắn mà nói, vốn là 1 đả kích rất lớn. Thúc thúc và mụ mụ, vốn là 2 người không nên ở cùng 1 chỗ, hắn cũng đã nghiêm túc cảnh cáo không cho phép 2 bọn to ở cùng 1 chỗ, cư nhiên lại ở cùng 1 chỗ rồi
Hôn lễ mặc dù đơn giản mà long trọng, nhưng là, sự thật, chính là sự thật! Ai cũng không thay đổi được!
“Chúc mừng nhị đệ rốt cục ôm được mỹ nhân về! Đại ca quả thật rất cao hứng cho ngươi!” Đường Vấn Thiên chắp tay nói với Vấn Hiên
Vấn Hiên trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên không biết trả lời như thế nào. Ta chắp tay, nói với Đường Vấn Thiên “Phu thê ta xin đa tạ đại bá! Hôm nay đại bá mang đến nhiều người như vậy, quả nhiên là để mặt mũi cho Nô nhi! Mời ngồi!”
Ta chỉ chỉ vào bàn, hắn lên tiếng định ngồi, nhưng Tuyệt Hoàng lại nói “Mụ mụ! Lại đây ngồi cùng với chúng ta! Thái thượng hoàng thúc thúc! Người của chúng ta quá ít, sao có thể ăn hết nhiều thức ăn như vậy?”
Vừa mới nói hết, Tiểu Hạ liền đứng lên khỏi ghế, lòng tràn đầy vui mừng, nói “Tiểu Hạ a di ngồi đây! Ăn không hết, Tiểu Hạ a di có thể xử lý!” Dứt lời, nàng liền muốn tiến lên
Nàng đang mang thai, mà Đường Vấn Thiên lại có mặt trong bữa tiệc! Ta đứng lên, lạnh nhạt nói “Tiểu Hạ! ta đi! Một bàn này bớt đi ta và tỷ phu ngươi thì sẽ có rất nhiều thức an! Ngươi muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu!” Ta nói xong, liền kéo Vấn Hiên đi đến bàn của bọn họ
Tuyệt Thế ngoắc ngoắc ta “Mụ mụ! Lại bên này ngồi!”
Lúc này, hắn đang ngồi cùng với Đường Vấn Thiên! Ta chần cờ, cười cười với hắn, quyết định ngồi đối diện hắn, cách hắn càng xa càng tốt! Vấn Hiên thì ngồi ở bên cạnh ta
Tuyệt Hoàng ngồi ở bên phải ta, Tuyệt Thế nhảy từ trên ghế xuống, thiên chân vô tà (*) tiêu sái đến bên người ta, đẩy Vấn Hiên bên cạnh ra 1 chút, cười nói “Mụ mụ! Người bất công! Thương Tuyệt Hoàng, mà không thương Tuyệt Thế! Tuyệt Thế cũng muốn ngồi cạnh mụ mụ!” vì vậy, hai hài nhi nho nhỏ liền đem ta và Vấn Hiên tách ra
Ta thổi mạnh vào mặt hắn “Hảo xấu hổ, hảo xấu hổ! Nam nhân đại trượng phu cư nhiên nói thế này! Bất quá, hôm nay ngoại lệ! cho phép nam tử hán nho nhỏ của ta làm nũng với mụ mụ 1 lúc!”
, Vì vậy, tháo hồng sa, ta cùng nhập tiệc. Mặc dù cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mặt sáng quắc ở phía đối diện! ta cau mày. Cái khăn trải bàn dài làm vướng đầu gối ta! Ta mở rộng thân thể, nhưng cư nhiên lại cảm thấy có người giẫm vào chân ta! Đáng chết!
Ta muốn đạp lại, nhưng không còn kịp rồi! Ta chau mi nhìn Đường Vấn Thiên! Môi hắn đang cười, nhưng đáy mắt lại phiếm hàn quang. Trong lòng ta rùng mình, muốn thu chân lại nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện, hai chân ta cư nhiên đã không động đậy được nữa rồi
Ta, liền như vậy ngơ ngác lui người lại, hắn hướng giày, giẫm lên bàn chân mang giày tú hoa của ta. Ý cười bên môi vô cùng rõ ràng
Nhiều người như vậy, lại đang có Vấn Hiên, ta phát tác không được, nhưng lại không cam lòng! Hắn cố ý! Hắn cố ý điểm chân lên huyệt đạo để cho ta không thể tự giải huyệt được
Ta tức giận đến sắc mặt chậm rãi bắt đầu đỏ lên.
Chốc lát sau, hắn cư nhiên “à” 1 tiếng, nói là mình làm rơi đũa, vì vậy liền nhân cơ hội ngồi xổm xuống, tại trên đôi hài tú hoa của ta mà sờ soạng! Trong lòng ta phát hỏa! Nhưng không thể phác tác! Tỉnh táo! Tỉnh táo! Hài tử! Vấn Hiên! Không thể phát hỏa!
Mới nghĩ như vậy, ta liền ngẩng mặt, cười với bọn họ
Chân hắn hữu ý vô ý dựa vào chân ta, cuối cùng cư nhiên chậm rãi hướng lên trên! Ta trợn mắt nhìn hắn! Dùng ánh mắt cảnh cáo hắn không nên quá đáng
Khóe môi hắn cong lên, trong mắt cư nhiên mơ hồ hàm chứa sát ý! Trong lòng ta rung mình! Nam nhân này, đang thương tâm! Hắn làm như vậy với ta, đúng là đã cực kỳ thương tâm rồi
Ta im lặng, ta còn không có thương tâm, ta còn không có tức giận mắng, nhưng hắn thật ra lại thương tâm trước! Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng cũng thông minh, chỉ lo ăn, ngẫu hứng thì gắp thức ăn cho ta
Tất cả mọi người cảm giác được hào khí của chúng ta trong lúc đó. Ta nhìn trộm Vấn Hiên, phát hiện sắc mặt hắn chậm rãi trở nên tái nhợt. Trong lòng ta rùng mình, hay là hắn phát hiện rồi! Vấn Hiên tinh tế mẫn cảm, cái gì cũng không thể gạt được ngươi
Đường Vấn Thiên lạnh lùng nghiêm mặt, cả người thoạt nhìn như được gắn vào trong hàn khí! Vốn là đầu mùa xuân, khí trời lạnh vô cùng! Ta cư nhiên không nhịn được mà phát run! Nam nhân này, muốn làm gì? Trong lòng ta không khỏi suy đoán
Hắn tới tham gia hôn lễ, ta nghĩ không phải là tới chúc mừng mà là tới để tận mắt nhìn xem Diệp Dược Nô có thật sự muốn gả cho đệ đệ hắn hay không
Nếu là nam nhân khác, ta tin, sớm đã chết dưới kiếm hắn. Nhưng nam nhân kia lại là Vấn Hiên, là đệ đệ chí ái của hắn! Trước đây hắn tìm mọi cách phá hư, cuối cùng, hai người bọn ta đã thành thân rồi! Hắn tuy là thống khổ, nhưng lại không hề động đến Vấn Hiên nửa phần
Ta như biết được tâm tư của hắn, trong tâm cư nhiên có 1 chút đau đớn. Thành thân với Vấn Hiên, có nghĩa là từ nay về sau, không còn chút quan hệ nào với Đường Vấn Thiên
A! Thật tốt, không phải sao? Thành thân với Vấn Hiên a! Ta nhịn không được nhìn về phía Vấn Hiên! Vấn Hiên không nhìn ta, chỉ cau mày nhìn chằm chằm cái bàn, vô thanh vô thức dùng thực [ăn cơm]. Từ khóe mắt rủ xuống của hắn, ta biết, hắn đang tức giận
Đường Vấn Thiên đột nhiên nâng 1 ly rượu lên, nói với mấy người bọn ta “Các vị! Hôm nay đệ đệ ta quý mến nhất thành thân với người phụ nữ ta yêu nhất! Thật vô cùng cao hứng, ta đây kính mọi người 1 chén!” Dứt lời, hắn liền ngửa đầu uống cạn
Ta híp mắt, tựa hồ nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt hắn! Hắn uống hết, dốc ly rượu xuống, nói với chúng ta nói “Rượu ngon!”
Dứt lời, liền ngồi xuống, ta có phải đã say? Ta cư nhiên có thể nhìn thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu. Căn bản không còn tỉnh táo như trước
“Phụ hoàng vốn luyến tiếc mẫu hậu! Thiên nhai nơi nào mà không có hoa cỏ, cẩn gì phải đơn phương yêu mến 1 đóa hoa là mẫu hậu! Phụ hoàng cũng có thể hảo hảo sống với Tuyên di!” Tuyết hoàng cười nói
“Đúng vậy đúng vậy! Ta thấy Tuyết Nhi thật đáng thương! Chỗ dựa đột nhiên đùng 1 tiếng sụp đổ toàn bộ! Bây giờ 1 mình ở trong cung, ngươi lại không quan tâm đến nàng! Nàng cũng không có hài tử! Ôi! Thật bi thảm! Ngươi là hoàng đế mà nữ nhân bên trong hậu cung cư nhiên còn không nhiều bằng trong nhà ta! Quả nhiên là đáng thương!” Lâu Nhạc Khanh ha ha cười
Thụy Triệt khóe môi cong lên, một hồi lâu mới nói “Cũng chính là ngươi! Nạp nhiều thê thiếp như vậy! trong nhà ta, một người cũng đã đủ sang! Ta thấy ánh mắt của Vấn Thiên rất tốt! Nữ tử Lâu Nhạc Khanh thu nhận đều là những nữ tử trong cung mà Vấn Thiên đã từng sủng hạnh qua. Bởi vì đã đánh mất trinh tiết, lại không muốn bị đưa đến am đường, cho nên, liền đều bị Lâu Nhạc Khanh thu nhận! Nhạc Khanh, cuộc sống ở nhà ngươi đúng là chúng tinh củng nguyệt! Khoái nhạc khôn cùng!”
Khóe môi ta cười cười, lúc này, Vấn Hiên nói muốn rời khỏi bữa tiệc 1 chút, ta nhanh chóng gật đầu
Nếu ta biết sau đó sẽ phát sinh loại sự tình này, ta như thế nào cũng không đi theo cùng hắn
Chú thích:
(*) Thiên chân vô tà: chân thật, không chút tà niệm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.