“Vừa mới xem mạch cho muội, phát hiện toàn bộ võ công của muội đã bị phế, nhưng cũng không ngờ là ngay cả chân cư nhiên cũng bị bẻ gãy. Hàn Mai, lúc trước tại hoàng cung Hoàng quốc, muội nói sau này ta sẽ cứu muội 1 mạng, đó là ám chỉ cái này sao? Là ai làm?” Đôi mắt ta đỏ ngầu Hàn Mai giật nhẹ khóe môi, “còn có thể có ai? Ta là bí mật lớn nhất trong hoàng cung mà hắn không thể cho ai biết. Đại tỷ, hôm nay hắn mang tỷ đến nơi này, tất hẳn là muốn giết chết tỷ. Sau ngày hôm nay, tỷ cũng không thể ra khỏi hoàng cung được rồi! Hãy tìm 1 cơ hội, đào tẩu đi” Ta thoáng giật mình, “Muội muội ngốc! Muội thành ra thế này, ta sao có thể 1 mình đào tẩu? Long Nộ đáng chết! Dàm làm như vậy với muội! Yên tâm, ta sẽ thương lượng với tỷ phu của muội, đem muội cùng nhau mang đi!” “Tỷ và hắn đã làm hoà rồi?” Nàng cười nói “2 người đã xa nhau lâu lắm rồi, bây giờ hợp hảo [chung sống hoà bình] cũng là điều tất yếu!” Ta cau mày “Tỷ phu của muội là Đường Vấn Hiên! Muội có nhớ không, lúc ta sinh hài tử đã đến bên trong Xuất Vân điện của hắn, ở trong phòng hắn sinh con đấy!” Nàng cau mày. Một hồi lâu thúc ta rời đi, “Đại tỷ! Mau đi! Hắn tới rồi! Trên người tỷ có dao không?” Ta thoáng giật mình. Gỡ trâm gài tóc trên đầu xuống, đưa cho nàng. Nàng nhìn thấy, bên môi nở nụ cười kinh hỉ “Như vậy là tốt rồi!” Ta cảm giác được vẻ khẩn trương của nàng, liền nói với nàng “Yên tâm, Hàn Mai, ta sẽ trở về! Tin tưởng ta!” Dứt lời, liền phủ cái áo ngủ bằng gấm của náng lên, làm bộ như chưa hề phát hiện “Đại tỷ! Hảo hảo nhìn kỹ người bên cạnh tỷ 1 chút. Không nên bị mây đen che khuất 2 mắt!” Nàng khẽ nói Ta thoáng giật mình. Đang lúc này, Long Nộ lại tiêu sái đi nhanh vào “Thế nào?” Mắt hắn quét qua Hàn Mai, nhưng Hàn Mai lại ngoảnh đầu vào bên trong, không nhìn hắn. Vấn Hiên tiến vào phía sau hắn, nhưng không khí vẫn không dễ chịu hơn. Ta không khỏi nhìn nhiều vào 2 mắt hắn “Đã vào năm, ta muốn đi Hoàng quốc tìm trứng Xích Hoàng, mới có thể chế dược cho nàng! Nhưng trứng Xích Hoàng lại là bí mật bất truyền của Hoàng quốc. Nếu mất đi, Hoàng quốc sẽ diệt vong. Hơn nữa, rất khó tiếp cận với trứng Xích Hoàng” Ta cau mày nói, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Vấn Hiên Bên môi Vấn Hiên nở nụ cười “Chỉ có trứng Xích Hoàng mới có thể chế dược sao? Khó tìm như vậy, Hoàng quốc lại càng coi nó là chí bảo [báu vật], vậy có thế nào cũng không có khả năng tìm được, phải không?” Ta kéo kéo khóe môi. Không nhìn hắn. Long Nộ chăm chú nhìn Hàn Mai 1 lúc, một hồi lâu mới nói “Nếu làm cho Đường Vấn Thiên tự mình đi lấy thì sao?” “Không có khả năng” Vấn Hiên ngắt lời hắn “Vì Hoàng quốc, cái gì hắn cũng có thể hi sinh, sao có thể tự huỷ quốc mạch! Tất hắn phải còn cách khác!” Đôi mắt như chim ưng của hắn gắt gao nhìn chằm chằm ta “Như vậy, nếu giam hãm nữ tử hắn yêu mến ở chỗ này, hắn có thể 2 tay dâng trứng Xích Hoàng không?” Ta chau mày. Nam nhân này, thoạt nhìn là giam cầm Hàn Mai ở chỗ này, nhưng nguyên lai có thể vì nàng mà làm việc này! Ta lạnh lùng nói “Ta không phải người phụ nữ hắn yêu mến, phải là nữ tử trong hoàng cung của hắn mới đúng!” Khoé môi hắn Vấn Hiên thoáng co quắp. Một hồi lâu mới nói giọng khàn khàn “Hay là quốc chủ xem xét 1 chút xem có gì có thể thay thế trứng Xích Hoàng hay không! Ta ở trong hoàng cung đã rất lâu, nhưng cũng chưa từng thấy qua trứng Xích Hoàng. Ta nghĩ, lấy được nó vốn khó khăn đến cực điểm Hàn Mai đột nhiên đá vào bên chân bị gãy của Vấn Hiên “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài cho ta!” Ta híp mắt nhìn hắn, đã thấy hắn nhảy dựng lên. Dễ dàng né qua! Chân hắn không có bị gì sao? Sao cư nhiên có thể tránh được nhanh như vậy? Đảo mắt qua Hàn Mai! Hàn Mai vốn đã biết cái gì đó, phải không? “Quốc chủ, phu thê 2 người đừng quá kích động. Chờ ta tìm được thuốc rồi sẽ tự động trở về chữa bệnh cho Hàn Mai. Chỉ là, trong khoảng thời gian này, xin quốc chủ thay mặt chiếu cố tốt cho muội muội của ta!” Ta chắp tay với hắn Long Nộ híp mắt, nhìn ta một hồi lâu, “Ta có thể phái người đi tìm dược liệu! Còn tỷ tỷ không nên đi thì hơn!” Hàn Mai nói rất đúng! Hắn muốn giết ta! “Cho tỷ ấy đi đi!” Hàn Mai nhỏ giọng nói. Hắn ngẩn ra, một hồi lâu mới không thể tin mà quay đầu lai, hơi giật mình, chỉ vào mũi mình, nói “Nàng… nói chuyện với ta?” Hàn Mai cau mày, “Cho tỷ tỷ của ta đi đi! Nàng đi, ta mới có đường sống.” Bạc môi của Long Nộ nổi lên 1 nụ cười, gật đầu nói “Hảo! Hảo! Ta đây liền để cho 2 người nàng ta rời đi!” Dứt lời, liền ra ý bảo cung nhân bên ngoài mang 2 người bọn ta ra khỏi nơi này Ta đi bước lại quay đầu nhìn nàng 1 lần. Nhìn bộ dáng tái nhợt vô lực của nàng, lòng ta đau đớn như cắt. Ngươi bên cạnh còn không biết thế nào, bây giờ, muội muội lại còn thành ra như vậy Ta như thế nào có thể khoanh tay đứng nhìn. Ta đưa trâm gài tóc cho nàng thì có thể giải thiết gia [khoá sắt] cho nàng sao? Ta màng theo vô nghi vấn, theo Đường Vấn Hiên cùng nhau rời đi Cho đến lúc này, ta mới có thêm 1 cơ hội để hảo hảo nghĩ đến những chuyện phát sinh lúc trước. Đầu tiên là ta và Đường Vấn Thiên, Đường Vấn Hiên bị bắt. Sau đó là Đường Đình Hiên làm khó dễ 3 người bọn ta, rồi sau đó là 2 tên thiếu niên không rõ thân phận. Tiếp theo là 3 người bọn ta bị ném trên hoang đảo Bây giờ Hoàng quốc rốt cuộc thế nào rồi? Bọn ta mất tích cũng đã mấy tháng, rốt cuộc Đường Đình Hiên có lên làm hoàng đế hay không? Chưa ai biết! Điều duy nhất mà bọn ta đã làm trên hoàng đảo chính là ta và Vấn Hiên thành thân. Mà ta, lại hoài thai hài tử của Vấn Thiên Rốt cuộc, người nào mới là kẻ độc thủ phía sau bức màn? Mục đích của hắn rốt cuộc là gì? Mấy ngàn vấn đề vây quanh ra. Đầu thật trướng. Bây giờ lại ở trong hoàng cung của Long Nộ, nhìn thấy muội muội tính khí nóng nảy của mình trở thành bi thảm như thế! Chẳng lẽ, hết thảy đều như Đường Vũ Hiên đã nói, bố cục của hắn vốn là phu cách [xa chồng] chi cục sao? Như vậy, ta và Vấn Hiên có phải cũng không được lâu dài hay không? Năm đó lúc gặp kim long cũng không thuận tiện hỏi hắn cách phá giải cục diện này. Thật sự là thất sách lớn rồi. Bất giác vuốt ve long lân [vảy rồng] trên tay trái. Long lân mô hồ phát ra nhiệt “Ta nói tay của nàng sao lại không có miệng vết thương, nguyên lai đúng là thay tay! Ta thật sự là thất sách rồi!” Vấn Hiên nhìn tay của ta, cười nói Ta miễn cưỡng nở 1 nụ cười với hắn, híp mắt tinh tế nhìn vào mặt hắn. Sau đó nhìn vào tay hắn. Lắc đầu. Cố gắng xua đi loại cảm giác quái dị này “Vấn Hiên, chân của chàng đã khỏi rồi phải không?” Hắn thoáng giật mình, “Đúng vậy! Có thần y là nàng ở đây, sao có thể làm thần y nàng thất vọng?” Ta lạnh lùng cười. Bất động thanh sắc. Một hồi lâu nhân tiện nói, “Chúng ta đến trấn nhỏ gần đi đi.” “Nàng muốn làm gì?” Vấn Hiên nhỏ giọng nói “Ta muốn đi mua thuốc!” Ta cẩn thận nhìn vào mắt hắn, đôi mắt hắn chầm chậm nheo lại “Nàng muốn phá thai? Ta đã nói rồi, không cần! Căn bản không cần phá bỏ đứa nhỏ! Hài tử của nàng thì cũng là hài tử của ta! Tại sao nàng lại không tin lời ta nói?” Hắn cau mày nói. Ta cười khổ. Có nam nhân nào lại đối với hài tử của người khác tốt như vậy? Lại có nam nhân nào bị gãy xương đùi mà lại hồi phục nhanh như vậy? Vấn Hiên là nam nhân như thế này sao? A! A! “Ta muốn an thai dược! Vấn Hiên, lần trước ta nôn quá nhiều nên thai vị có chút không yên. Chàng đi giúp ta 1 chút, giúp ta mua an thai dược lại đây! Được không?” Ta mềm mại cười Hắn thoáng giật mình, bên môi lộ ra một nụ cười, “Hảo! Nàng ở chỗ này hảo hảo địa nghỉ ngơi, muốn ăn cái gì, ta mua về cho nàng! Ta rất nhanh sẽ trở về!” Hắn dứt lời, liền đi ra ngoài. Ta cau mày đứng dậy, mở quần áo tuỳ thân của hắn ra. Trong bên quần áo có 1 tiểu nội sấn [đồ lót] bằng da dê, bên trong có dùng bút thân ghi một con số mới nhất. Chín trăm tám mươi! Cái gì chín trăm tám mươi? Ta cau mày. Hắn rốt cuộc đang làm cái trò gì? Ta đang đợi, chờ hắn đem thuốc về, chờ thuốc về thì ta liền sẽ biết đáp án ta muốn rốt cuộc là cái gì Lúc này, trong lòng ta giống như 1 đám hoả cháy, lữa nóng sốt ruột đến đau đớn. Ta không nên nghĩ nhiều như vậy! Không nên nghĩ nhiều như vậy! Ta không ngừng bước tới bước lui ở trong phòng Bây giờ là lúc để nghĩ đến việc này sao? Không phải! Mấu chốt bây giờ là làm thế nào để cứu Hàn Mai ra. Mặc dù ta không có võ, nhưng Vấn Hiên lại có. Mặc kệ hắn là thế nào, nhưng hắn tất hẳn sẽ làm. Chỉ cần hắn còn là tướng công của ta 1 ngày, hắn sẽ làm việc này vì ta!Phải không? Phải không? Ha hả! Ta còn đang đợi đáp án của hắn gì chứ! Đáp án đã rất minh xác trước mặt ta rồi. Chỉ là ta không tin! Chuyện này ta không thể tin. Ta nhất định phải dùng tất cả các chứng cớ xảy ra trước mặt, ta mới có thể tin chân tướng đúng là như nhứ Nghi vấn! Nghi vấn! Thiên đại nghi vấn! Mấy ngày nay tới nay, ta đã quá khinh địch rồi. Hàn Mai, nàng rốt cuộc biết cái gì? Rốt cuộc muốn nói cài gì! Vỗ về cái trán đau đớn. Thở dài 1 tiếng! Thôi! Bây giờ so đo cái này, có chút không lý trí! Nhưng là! Nhưng là! Cửa bị mở ra. Vấn Hiên cầm theo thuốc đứng ở cửa “Có thứ nàng muốn rồi. Còn có 1 liều an thai dược. Mặc kệ thế nào, trước hết hãy uống thuốc đã, được không?” Hắn vô lực cười. Ta gật đầu.”Mua thuốc của Hàn Mai cho ta rồi sao?” Nếu không dựa vào mấy loại thuốc này, ta sao có thể quang minh chính đại đi ra khỏi hoàng cung của Long Nộ. Mấu chốt của việc đi tìm thuốc vốn là để bảo vệ tánh mạng “Mua rồi! Tất cả đều toàn bộ ở chỗ này! Nàng không nên vất vả nữa! Ta thấy sắc mặt của nàng không tốt. Hay là thôi! 1 mình ta đi được rồi!” Hắn cười đi ra ngoài, giao tiểu nhị của khách điếm đi nấu thuốc Ta hoài nghi dõi theo bóng lưng của hắn. Bây giờ thoạt nhìn hắn vẫn còn khập khiễng, nhưng ta lại biết, tốc độ của hắn rất nhanh. Trước đây, ta vẫn không chú ý tới Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh đó, ta nhớ đến tình cảnh ngày đó Vấn Hiên bị thương, tình cảnh ngày đó ta ở trong sơn động Đường Vấn Hiên mở cửa ra, bưng chén thuốc đến trước mặt ta “Nô nhi, uống thuốc thôi!” Ta đang muốn tiếp nhận, nhưng hắn lại đưa đến bên môi chậm rãi thổi nguội. Bộ dáng săn sóc chuyên tâm làm cho người ta rất cảm động “Vấn Hiên, chàng thật sự muốn hài tử này sao? Chàng đã nghĩ kỹ rồi? Hài tử này vốn là của đại ca chàng!” Ta cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn Sắc mặt hắn thoáng trắng bệch không còn chút máu “ta đương nhiên biết là của đại ca! Nếu như ta nói không thì nàng sẽ phá bỏ hài tử này sao?” Ta kiên định địa lắc đầu, cảm giác được chính mình đã cũng giả bộ không nổi nữa! “Nghĩ muốn một biện pháp, đem Hàn Mai cứu ra!” Hắn khóe môi chầm chậm rủ xuống, “Long Nộ đối xử với nàng ấy cũng không tệ! Tại sao muốn cứu! Cứu về rồi, nàng muốn làm gì? Mang nàng ta theo khắp nơi?” “Chân của nàng ấy đã bị bẻ gãy! Quang năm dùng thiết gia [xích sắt] khoá chặt. Chàng nói, ta không nên cứu nàng ấy? Nàng ấy không phải là bệnh nặng không cứu được. Mà là bị giam cầm không cứu được” Ta nói xong, đã tức giận đến thở không ra hơi. Đáng chết! Ta văng tục! oán hận chính mình không bảo vệ tốt thủ cấp của phụ – mẫu thân! Bây giờ lại không nghĩ ra biện pháp giải quyết Hắn cả kinh, “Nhưng là, ta thấy nàng ấy rất tốt! Như thế nào có thể!” Edit: Cổ Dao Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]