Lúc này, muốn che mặt lại cũng đã không còn kịp. 3 người bọn ta liếc mắt nhìn nhau 1 cái, thay đổi ánh mắt. Lúc này, cửa phòng bị Đường Vấn Thiên đẩy ra, cửa vừa mở ra, Tuyệt Hoàng liền ôm cổ ta kêu to lên “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Người xem chúng ta tìm được ai rồi nào?”
Đường Vấn Thiên cười, chỉ chỉ bóng lưng của ta “Tuyệt Hoàng! Nói cho phụ hoàng, con đã tìm được ai rồi nào?”
Mặc không không xoay người qua nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn ngay sau lưng ta
“LÀ Dược Nhi a di [dì]! A dì! Phụ hoàng tới!” Tuyệt Hoàng cười ha ha, Tuyệt Thế thì chạy tới, bất động thanh sắc ôm lấy chân Đường Vấn Thiên. 2 hài tử này, hẳn là sợ ta đánh nhau với hắn đây!
Ta nghiêm mặt quay đầu lại. Đứng khoanh tay trước ngực! “Đường Vấn Thiên! Giao tỷ tỷ của ta ra đây!”
Trong tích tắc hắn nhìn thấy bộ dáng của ta, rõ ràng là ngây ngẩn cả người. Nhìn điệu bộ của ta, ánh mắt hết chớp rồi mở. Ánh mắt rơi xuống tay trái của ta
Nhưng phàm khi Dược Nhi xuất hiện thì nhất định sẽ sử dụng kiếm, nếu không thì dùng nhuyễn roi, lại càng muốn xông lên đánh nhau với hắn! Mà lúc này, bên hông ta không có kiếm, lại càng không có nhuyễn roi, lại càng không đánh nhau với hắn! Cũng khó trách hắn sẽ hoài nghi ta
Hắn vẫn anh khí bức người, nhưng lúc này, mái tóc đã có vài sợi ngân tơ [tóc bạc]. Trong mắt ta phiếm lãnh ý, rút kiếm ra, chỉ vào hắn, lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-hoang-hau/1521630/quyen-3-chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.