Chuyện này của Tuyên Tuyết Tán vốn là tâm bệnh của ta, dựa vào đâu mà ta bị dây dưa đến chuyện này lâu như vậy mà nàng vốn là thê tử được an bài của Tuyên Tuyết Tán lại hảo hảo ở chỗ này hưởng thụ ôn nhu mật ái của Đường Đình Hiên? Ta nhận ra mối hận trong lòng nàng là không thể gả cho Tuyên Tuyết Tán, trong tâm muốn gặp mặt Tuyên Tuyết Tán, bây giờ ta thành toàn nàng, làm cho nàng sớm chết đi là có thể xuống hoàng tuyền gặp mặt Tuyên Tuyết Tán Chầm chậm chau mày, mở cửa rời đi. Sau lúc này, ta muốn nàng hảo hảo nhận thức rõ sự thật này Đi qua hành lang thật dài, ta tiến vào chính tính. Vương phủ mặc dù không thể quý phái như hoàng cung nhưng cũng là kim bích huy hoàng. Đường Đình Hiên đang cùng Lâu Nhạc Khanh nói chuyện, thấy ta tiến vào, liền đứng dậy, chắp tay nói “Cổ phu nhân! Nếu thê tử đã không còn thuốc chữa vậy thì bọn ta nên chuẩn bị hậu sự cho nàng, không phiền phu nhân hỗ trợ! Sự tình trong nhà bề bộn, hay là phu nhân đến trướng phòng lĩnh bạc rồi rời đi đi!” Thần sắc của hắn rất tiều tụy Ta nhìn bộ dáng của hắn, phong thái ngày xưa đã mất đi hơn phân nữa, mở môi nói nhỏ “Không biết vương gia có biết đến Tuyên Tuyết Tán?” Ta vừa nói ra lời này, sắc mặt của hắn liền biến đổi Đôi mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt ta “Có phải vương phi nhắc đến người này hay không?” Ta cười nói, “Vương gia biết thì tốt rồi! Ta nghĩ, vương gia đã biết nên làm thế nào! Ta đây xin cáo lui!” Nói xong, ta liền cất bước định đi Lâu Nhạc Khanh đứng lên khỏi ghế, vọt đến bên người ta, cười nói “Nếu Cổ phu nhân biết việc này thì không thể để cho nàng rời đi, phải không? Đình Hiên?” Hắn dùng ánh mắt hỏi Đường Đình Hiên Ta âm thầm cười lạnh. Ta còn sợ ngươi không đến ngăn cản ta đây! Bỏ qua 1 trận trò hay này, ta chẳng phải rất tiếc nuối? Đôi mắt sắc như kiếm của Đường Đình Hiên bắn lại đây, bình tĩnh nhìn ta, một hồi lâu mới nói “Cổ phu nhân, mặc dù thê tử đã bệnh nặng không còn thuốc chửa nhưng tiểu vương luôn muốn đem đến cho nàng hết thảy mọi thứ tốt nhất. Trước đây, đại phu đều là nam tử, ta cũng không nói, mà Cổ phu nhân lại là 1 nữ từ, đi cùng phu nhân của ta đoạn đường cuối cùng, được không?” Biến tướng giam lỏng! Ta cười trả lời, “Tuân mệnh!” Lâu Nhạc Khanh cười nói “Bàn tay của Cổ phu nhân thật nhẵn nhụi trắng ngần. Chì là, tay trái và tay phải hình như không quá giống nhau! Nếu không ngại thì cho ta xem xem đi!” Hắn quả nhiên đã hoài nghi rồi! Ta cười thầm trong lòng. Ngày đó ta chặt đứt tay, hắn biết chuyện đó. Mà bây giờ hắn lại muốn nhìn là để xem xem ở chỗ cổ tay ta có vết thương không! Cho dù là đại phu tốt nhất, khi nối tay cũng sẽ lưu lại vết thương Ta rút tay về, nhẹ trách mắng “Lâu thần y, nam nữ thụ thụ bất thân.” Hắn sờ sờ mũi, càng hoài nghi rồi. Ta biết, ta càng né tránh thì hắn càng muốn nghĩ cách làm cho ta lộ ra sơ hở! cũng càng có cơ hội mang Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng đến nhận diện ta! Một 1 người phụ nữ lộ ra sơ hở, biện pháp tốt nhất là đưa hài tử của nàng đến trước mặt nàng. Chỉ một động tác nho nhỏ này của ta là có thể nhìn thấy Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng Tại sao ta không làm? Đường Đình Hiên bây giờ giữ lại ta, lúc trước lại hại ta. Như vậy, phải làm cho hắn vì chuyện này mà thương tâm cả đời Hiệu suất làm việc của bọn họ rất cao, rất nhanh đã thu xếp cho ta 1 phòng trong vương phủ. Căn phòng mặc dù không lớn nhưng cũng rất sạch sẽ. Có thể ví von như 1 con chim sẻ tuy nhỏ nhưng thịt rất ngon. Đối diện phòng là hoa viên, từ cửa sổ nhìn ra ngoài là một cây hoa mai rất lớn! So với Dược Nô cung thì không khác biệt lằm. Chỉ là lúc đó ta vốn là 1 con chim bị giam lỏng, lấy việc ngây ngốc ngắm hoa làm thú vui bất đắc dĩ. Mà bây giờ, ta lại giống như 1 con chim được trở lại với bầu trời, tâm cảnh so với trước đây không giống nhau Cảnh tuyết của Hoàng quốc rất đẹp. Vốn là đã xinh đẹp từ rất lâu. Ta không lên tiếng, chỉ yên lặng ngắm nhìn. Một hồi lầu sau, cầm phương thuốc lên, chậm rãi tính toán. Đây là trò tiêu khiển duy nhất ta dùng để giết thời gian Làm 1 thầy thuốc, việc cao hứng nhất là một lòng nghiên cứu kỳ nan tạp chứng Đường Vấn Thiên chắc chắn sẽ không ngờ rằng ta đang ở trong phủ của đệ đệ hắn với thân phận là 1 nữ đại phu. Ta không sợ Lâu Nhạc Khanh đã bao1 cho Đường Vấn Thiên đến bắt ta. Nếu ta đã tới đây thì phải nắm chắc rằng hắn sẽ không nhận ra ta Thứ cuối cùng là cái gì? Ta chống tay lên trán, muốn nghĩ cũng không nghĩ ra được. Căn cứ theo phụ thân ghi lại thì ta biết 2 tròng mắt của người sống cần dùng đến trứng Xích Hoàng. Mà trứng Xích Hoàng lại là bảo vật của Hoàng quốc. Năm đó ta ở trong hoàng cung hơn nhiều năm như vậy mà cũng không có cơ hội nhìn thấy mặt Xích hoàng, càng huống chi là trứng Xích Hoàng “Ta chán ghét ngươi! Ta chán ghét ngươi! Mẫu thân sẽ không chết! Mẫu thân sẽ không chết! Chán ghét! Chán ghét!” Tiếng hài tử khóc làm cho trong lòng ta rùng mình 1 cái. Là ai? Buông bút, chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn thấy 1 hài tử chừng 10 tuổi đang lớn tiếng khóc mắng Đường Đình Hiên Nguyên lai, hài tử này là hài tử của Đường Đình Hiên à? Ta nghiêng đầu, hài tử của hắn đã lớn như thế Đường Đình Hiên bắt được tay của hài tử, nhẹ giọng nói “Mẫu thân sẽ không chết! Mẫu thân vẫn ở bên cạnh chúng ta! Tiểu Dịch không phải sợ! Có phụ thân vẫn ở cùng con!” Hài tử khóc lớn, “Hôm nay ta nghe thấy hạ nhân nói! bọn họ nói, mẫu thân sẽ chết! Mẫu thân sẽ chết! Ngươi chán ghét!” Hắn dùng hết khí sức đánh vào trước ngực Đường Đình Hiên. Ta chau mày Hài tử này rất giống Thụy Nhạc Mai! Cái mũi chán ghét, cái mặt chán ghét! Đột nhiên trong lúc này cảm thấy có chút đồng tình với Đường Đình Hiên, thê tử sắp chết, còn bị con mình đánh như thế Bên môi phiếm ý cười lạnh lùng. Ta nâng cằm xem kịch vui “Tiểu Dịch không nên hồ đồ! Phụ thân đã rất phiền rồi!” Đường Đình Hiên xoa xoa mái tóc. Ta nhìn mái tóc của hắn, đã mơ hồ phát hiện ra ngân tơ. Ta vuốt vuốt mái tóc của chính mình, hắn lớn hơn ta vài tuổi nhưng bên trong tóc lại chỉ là cái sợi ngân tơ mà thôi, mà ta lại là 1 đầu đầy tóc bạc Ta tháo hồng sa che tóc ra, buộc tóc lại, tuỳ ý đặt ở trước ngực Lúc trước dùng hồng sa che tóc nên bọn hạ chỉ có thể nhìn thấy 2 tròng mắt của ta Lúc này, ta làm càng nhiều thì liền sai càng nhiều. Đeo mặt nạ da người, ngược lại còn làm cho người ta càng thêm hoài nghi Một chiêu thức đã cũ, ta quyết sẽ không dùng lại lần thứ 2 “Phụ thân chán ghét! phụ thân chán ghét!” Hài tử dứt lời, liền tránh hắn ra, chạy ra ngoài Hắn đứng dậy, đang định đuổi theo thì thấy 2 ở trong phòng không chút kiêng kỵ nhìn hắn như vậy, sắc mặt biến đổi, 1 hồi lâu mới đi tới trước cửa sổ của ta, lạnh lùng nói “Cổ phu nhân đã nhìn bao lâu?” Ta nhún vai, thành thật nói, “Ta một mực ở trong cái phòng này, thấy phụ tử 2 người cảm tình tốt như thế nên không lên tiếng quấy rầy. Bất cẩn để cho vương gia phát hiện ta xen vào chuyện người khác!” Sắc mặt hắn hổ thẹn, im lặng 1 hồi lâu mới nói giọng khàn khàn “Xin hỏi phu nhân, phu quân họ Cổ, vậy thì phu nhân họ gì?” Ta chau mày. Hoàn toàn không nghĩ rằng người đầu tiên nỏi ta vấn đề này lại là nam nhân này Ta cười nói, “Xuất giá tòng phu, nữ tử đã xuất giá thì không nên tiếp tục theo họ cũ. Vương gia nghĩ thế nào?” Hắn thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói, “Theo ta biết, nàng ta không dễ dàng ra tay cứu người, mà tiểu vương cũng chưa từng nghe qua là nàng ta đã có phu nhân. Nàng ta chữa bệnh cho vương phi không có nghĩa là nàng ta nguyện ý ra tay chữa trị. Rất nhiều người đều là do nàng không muốn động thủ chữa trị nên mới đi đời nhà ma. Tỷ như Tuyên Tuyết Dung năm đó!” Nam nhân Đường gia thật sự rất chán ghét. Ta cười nói “Nếu ta chính là vị Diệp Dược Nô có thì ta chắc chắn đã tể thế thiên hạ. Có kỹ nghệ mà không tạo phúc cho người khác chình là thiên đại tội nghiệt! Phụ thân vẫn thường hay nói với ta, thầy y có trái tim người mẹ. Ta vẫn luôn làm theo di nguyện của hắn. Mặc dù là y thuật bình bình nhưng không làm trái với lương tâm!” Hắn híp mắt nhìn ta trong chốc lát. Một hồi lâu mới nói “Ngươi và nàng, đích xác là khác nhau rất lớn. Chỉ là, ta còn nhớ rõ bộ dáng trong ngày hôn lễ của vị hoàng tẩu này của ta. Hồng sa che mặt, lúc vào động phòng bị gió thồi bay chiếc khăn che mặt, bộ dáng tuyệt mĩ đó cho đến nay còn làm lòng ta bồi hồi không thôi! Cảm giác ngươi mang đến cho ta bây giờ chính là như thế. Ngươi nói rằng ngươi không phải nàng, vậy thì, ngươi có thể tháo khăn che mặt ra cho ta nhìn 1 chút?” Bên môi ta nở nụ cười “Hay là thôi! Vương gia, cả đời này của ta đã thề với trời, dung nhan chỉ để cho một mình phu quân nhìn ngắm. Vương gia muốn nhìn thì sợ rằng không được!” Hắn chau mày, rồi cười nói “Sao không được? chỉ cần ngươi trở thành người của bổn vương là được!” Ta cười, tựa vào bên bở cửa sổ, nói chuyện với nam nhân này quá mức nguy hiểm, hơn nữa, hắn không giống với Đường Vấn Hiên, hắn đã yêu 1 nữ tử, sẽ không yêu ta. Một nam nhân không thương ta lại nói muốn ta làm phi thì chỉ có 1 mục đích. Đó là gạt ta Lúc 1 nam nhân hứa với ngươi cả đời hạnh phục chính là lúc hắn sẽ xuống tay với ngươi. Dựa và thâm tình của hắn với Thụy Nhạc Mai, ta không tin hắn sẽ nói ra loại chuyện này trước khi nàng còn chưa trút hơi thở cuối cùng! “Vương gia, phu quân của ta vẫn còn sông!” Ta cười, vuốt ve hàm dưới của hắn Hắn cũng là 1 người hiểu chuyện phong tình, ôn nhu nhìn ta, cười nói “Nếu ngại hắn chướng mắt thì liền 1 đao giết hắn, chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao!” Ta cười lắc đầu. Lui lại mấy bước, cười nói, “Giết phu quân ta? Vương gia, hay là từ bỏ đi! Dung mạo của ta, rất xấu! Xấu đến mức không thể gặp người khác. Phu quân của ta không chê đã là phúc khí của ta! Sao còn có thể hi vọng xa vời được vương gia ưu ái đây? Hơn nữa, vương gia còn có vương phi!” Ta hữu ý vô ý nhắc nhở, quyến rũ ra chuyện thương tâm của hắn. Hắn phát hoả, liền trở mình từ ngoài cửa sổ nhảy vào. Đóng cửa sỗ, lạnh nhạt nói “Tốt nhất là phu nhân không nên đề cập đến vấn đề này! Người biết bí mật của vương phủ, ta hẳn nên làm thế nào?” Ta cười nói, “Cùng lắm thì giết cũng được. Còn phải xem ý của vương gia rồi!” Ta bất động thanh sắc thối lui đến cạnh cửa. Tên nam nhân này không thể so sánh với Đường Vấn Hiên, Vấn Hiên thật sự rất vô hại, ở bên cạnh hắn, chỉ có hắn sợ ta chứ không chuyện có ta sợ hắn, mà bây giờ tên nam nhân này lại trái ngược, thê tử bệnh ạăng trường kỳ, không cẩn thận chọc vào 1 nam nhân bất mãn như hắn thì ta liền không xong Hắn tiếng đến từng bước, tóm lấy cổ tay ta “ngươi nói xem, nếu như phu nhân trở thành vương phi của ta, ta có còn muốn hạ độc thủ với phu nhân không?” Dứt lời, liền muốn xé khăn trùm tóc trên đầu ta Ta nhanh chóng tránh ra, cười nói “Vương gia thật sự có thể phán quyết sự sống chết của người khác. Chỉ là, làm sao đây? Tính của của ta là như thế. Chưa bao giờ muốn bị người khác cưỡng ép. Nếu vương gia thật sự muốn thì đó chỉ có thể là 1 cái xác chết!” Dứt lời, liền rút trâm gài tóc của hắn, kề ở ngay cổ của mình Hắn cau mày, một hồi lâu mới nói “Không ngờ, phu nhân cư nhiên là 1 nữ tử tam trinh chín mạnh [trung trinh + mạnh mẽ], xem ra, là ta đã nhìn lầm phu nhân!” Ta cười lạnh, “Vương gia nói sai rồi. Vì thích người, ta sẽ không để ý tới, nhưng 1 người mới gặp mặt lần đầu, ngươi bảo ta phải làm sao tin ngươi?” Hắn thoáng giật mình, bắt đầu cười ha ha! “Vậy cũng được! Vậy cũng được! Hảo! Tính tình của phu nhân rất hợp với hứng thú của ta. Nữ tử nên có tính tình như thế này! Bất luận phu nhân có đeo bao nhiêu lớp mặt nạ thì tính cách này của phu nhân cũng có thể làm cho người ta hưng phấn không thôi!” Tay hắn đột nhiên duỗi lại đây, xé khăn trùm đầu của ta, lộ ra 1 đầu đầy tơ ngân, hắn nhìn 1 hồi lâu, há mồm cứng lưỡi. Ta giận dữ công tay, hắn tránh khỏi tay hắn, đội lại khăn trùm đầu. Nếu chậm 1 chút thì hắn đã nhìn thấy tay trái của ta rồi! Hắn hẳn là được Lâu Nhạc Khanh nhờ vả Ta cười thầm trong lòng. Chỉ là không ngờ, Lâu Nhạc Khanh cư nhiên vận dụng mĩ nam kế! Thật đúng là không có chỗ nào có thể chấp nhận! Chán ghét đến cực điểm Ta lạnh nhạt nói, “Người vương gia muốn tìm không phải là ta! Mời vương gia trở về đi!” Ta mở cửa phòng, đứng ở cửa Hắn âm thầm thở dài, một hồi lâu mới nói, “Xin lỗi, phu nhân! Là ta nhận lầm người!” Dứt lời, liền rời khỏi phòng! Hôm nay mái tóc bạc của ta có thể đẩy lui con sóng dò xét thứ nhất của Đường Đĩnh Hiên, cũng có thể làm giảm sự hoài nghi của Lâu Nhạc Khanh Nhìn hoa mai, ta vô lực đóng kỹ cửa. Chuyện có thành không hay không thì phải xem sự biến hoá trong mấy ngày này Mấy ngày sau, ta vẫn không gặp mặt Đường Đình Hiên “Cổ phu nhân, mở cửa nhanh!” Là thanh âm của Lâu Nhạc Khanh Ta chau mày, lúc này đã đem theo “vũ khí” đến sao? Ta cười thầm! Là Tuyệt Hoàng sao? Hay là Tuyệt Thế? Kích động mở cửa phòng ra, nhưng lại phát hiện người tới không phải là Tuyệt Hoàng, cũng không phải Tuyệt Thế, đi theo phía sau hắn là 2 người; 2 người mặc quân trang màu bạc, 1 người mặc thường phục màu trắng Ta nhìn người mặc quân trang màu trắng mà bật cười. Người này chính là Tuyên Tuyết Tán. Ta còn đang suy nghĩ xem lúc nào Tuyên Tuyết Tán sẽ xuất hiện, không ngờ lại là bây giờ Về phần Bạch y nhân, đó là Đường Vấn Hiên! Mới nhìn thấy Vấn Hiên, tay ta âm thầm nắm chặt trong tay áo. Ta biết, Lâu Nhạc Khanh tất hẳn đã nói với hắn rằng trong phủ Tam vương gia có 1 nhân vật như ta tồn tại. Mái tóc bạc của ta có thể giấu diếm được Lâu Nhạc Khanh nhưng không lừa được Vấn Hiên Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]