Thuỵ Triệt và Đường Vấn Hiên đứng lên khỏi ghế, bình tĩnh nhìn ta!
“Xin lỗi, ta bị bắt rồi!” Ta cười, nói với mấy người bọn hắn. Trong nụ cười mặc dù có vài phần bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại cười lăn lộn! Tuyên Tuyết Tán! Hận ta mà sao ngươi lại có loại vẻ mặt này?
“Ngươi muốn thế nào?” Đường Vấn Hiên nói.”Muốn tiền hay muốn cái gì!”
Nữ tử đó cười lạnh một tiếng, lãnh đạm nói, “Ta không vì tiền, ta chỉ muốn 1 người trong số các ngươi! Hừ! Nếu không giao nàng ra thì ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc thiêu cháy Xuất Vân điện này của ngươi! Không phải muốn tiến mà là muốn mạng!”
Trong lòng ta cả kinh. Tính tình của nữ nữ tử này thật nóng nảy.
Mấy người Đường Vấn Hiên và Tuyên Tuyết Tán cùng nheo mắt lại, tinh tế đánh giá nàng.
Ta nói, “Bọn họ không thể giao người nào cho ngươi! Trong hoàng cung này, chỉ có một người có thể giao người cho ngươi! Người kia chính là hoàng đế trong cung này! Ngươi tìm bọn hắn là sai lầm rồi!”
Nàng hừ một tiếng, thanh kiếm trong tay ấn vào cổ ta, “Xem ra ngươi nói cũng có lý! Hoàng đế nhiều lão bà như vậy, ta bắt ngươi thì không bằng đi bắt hắn!” Nàng giơ 1 ngón tay về phía Đường Vấn Hiên.
“Thế nào, ngươi lại đây hoán đổi vị trí với nàng, thế nào? Nhìn khí sắc của ngươi, thì ngươi cũng không sống được lâu, lại còn chung tình với nàng như thế, chi bằng ngươi xả thân cứu nàng đi, thế nào?” Thanh âm của nàng rất lạnh, ý tứ cũng rất minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-hoang-hau/1521599/quyen-2-chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.