Chương trước
Chương sau
Đường Vấn Hiên nói, “Nàng ấy rất tốt, ngươi cũng rất tốt, đều làm được những chuyện người khác không dám làm! Buộc ta uống thuốc! A! Bây giờ nghĩ đến mới thấy, trên đời này ngươi có thể buộc ta uống thuốc chỉ có mỗi ngươi và nàng ấy mà thôi! Mà ngươi lại giống nàng ấy như vậy! A!” Hắn dứt lời, nhẹ cười rộ lên, như là đang chìm đắm vào hồi ức đó.
Nguyên lai, hắn nhìn ta nhưng không nghĩ đến ta! Mà là 1 người phụ nữ đã chết! Trong lòng ta phát hoả. Đẩy cửa phòng hắn ra, đỡ hắn ngồi xuống, đang định xoay người rời đi thì bị hắn gọi là.
“Thu Vũ, nếu là có thể thì đêm nay ở lại thị tẩm đi!” Đầu của hắn tựa vào bên giường. Vô lực nói.
Ta thiếu chút nữa là nhảy dựng lên! Hắn đang nói cái quỷ gì! Cái gì thị tẩm? Cái gì gọi là thị tẩm? Không phải là hắn muốn ta thị tẩm với hắn đó chứ! Ta tức giận đến mức thiếu chút nữa là ra tay đánnh chết hắn! Từ khi ta chuyển đến Xuất Vân điện tới nay, chưa từng thấy qua 1 người phụ nữ nào có thể chiếm hữu trái tim hắn, không có lấy 1 phi tử, đến cả thị thiếp cũng không có! Đương nhiên, cũng là vì sức khoẻ của hắn! Mà lúc này hắn lại mở miệng muốn ta thị tẩm! Tên nam nhân này, hắn điên rồi sao?
“Thái thượng hoàng đang nói đùa sao?! Bằng nhan sắc của Thu Vũ thì chỉ đáng xách dép cho Thái thượng hoàng mà thô, làm sao có thể thị tẩm?” Ngữ khí của ta đầy kinh sợ, tròng mắt như muốn phun ra lửa!
Hắn vô lực nói, “Thu Vũ tưởng rằng bằng sức khoả của ta, ta có thể làm gì ngươi sao? Quá đề cao ta rồi! A! chỉ muốn cùng ngươi ngủ 1 đêm mà thôi, a! Cũng tiện thể làm cho các nàng biết ai mới là chủ nhân của nơi này!” Câu nói cuối cùng của hắn có chút vôi vàng, ta nhất định phải đóng vai nữ chủ nhân để chọc giận các nàng sao? Có phải các nàng đã nói điều gì đó trước mặt hắn hay không? A! Nguyên lai, trong hậu cung này, mèo nhà cũng biết cắn người! Nếu ta mềm lòng thì sẽ trở thành người mà cả đời các nàng cũng không dám mạo phạm! A! Chuyện này càng ngày càng thú vị!
Thị tẩm thật sao? Ta quay đầu lại cười nói, “Nếu Thái thượng hoàng có nhã hứng này thì Thu Vũ cũng không cự tuyệt!” Dứt lời, liền cởi áo ngoài, đi về phía hắn!
Hắn hiển nhiên là bị ta làm cho kinh hãi, nhanh chóng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta, một hồi lâu sau mới nói, “Giúp ta cởi quần áo ra!”
Ha! Ta đương nhiên phải giúp hắn thoát, nếu không thì sao có thể mang tính chất thị tẩm thật sự đây? Cứ như vậy, nếu Đường Vấn Thiên biết ta là Diệp Dược Nô thì sẽ thế nào? Khi hắn kịp hành động thì ta đã mang thân phận là nữ nhân của Thái thượng hoàng rồi! Ha ha! Nghĩ đến đây, ta rất muốn cười to ra thành tiếng!
Một tay cởi quần áo của hắn, ta rút trâm cài tóc ra rồi để ở đầu giường.
Trâm cài tóc này vừa được ta dùng để giết người, lúc này, trên thanh trâm còn dính vết máu của cung nữ đó!
Sau đó, ta đi về phía Đường Vấn Hiên!
Hắn không có phòng bị. Bị ta làm cho bất ngờ, nhịn không được, ho nhẹ. Hắn dùng tay vuốt ve mái tóc ta. Đột nhiên, tay hắn trở nên cứng đờ.
“Trên tóc ngươi có 1 thứ!” Hắn nói nhỏ.
Ta ngẩn người, là kim long bội của Đường Vấn Thiên! Đang định đứng dậy thì hắn đã nhận ra kim long bội, hơi giật mình nhìn vào nó một hồi lâu, cười khổ nói, “Ta không nghĩ là sẽ như thế này!”
Dứt lời, liền buông kim long bội xuống. Xoay người đưa lưng về phía ta!
Đây thái độ nên có khi thị tẩm sao? Lòng phát hoả. Có thế nào thì đề nghị này cũng là do hắn đưa ra! Để cho ta cứ thế này mà thị tẩm sao?
Nghĩ đến đây, ta liền xoay người lại, ôm lấy hắn từ phía sau, cảm giác được cả người hắn cứng ngắc, ghé vào lỗ tai hắn, nói, “Không phải Thái thượng hoàng muốn nô tỳ thị tẩm sao? Ngài như vậy thì nô tỳ nên làm sao bây giờ? Nếu Thái thượng hoàng thấy ngại thì chi bằng nô tỳ rời đi!” Dứt lời, liền xoay người định bước xuống giường thì bị hắn nắm tay kéo lại!
“Đừng đi! Ở lại đây!” Hắn nhìn ta bằng ánh mắt đầy kiên định.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, một hồi lâu sau mới nói, “Nếu thái thượng hoàng lưu nô tỳ ở đây thị tẩm mà không có dấu vết gì thì sẽ không hay!” Dứt lời, liền lấy ra 1 chiếc khăn trắng, cầm chiếc trâm ở đầu giường lên, đâm xuống cổ tay của mình!
Hắn kinh hãi, “Ngươi làm gì?”
Ta cười với hắn, nói, “Thái thượng hoàng không nhận ra sao? Nếu khi thị tẩm không để lại lạc hồng (vết máu xử nữ),Thái thượng hoàng muốn nô tỳ bị bắt giết sao?” Dứt lời, liền xé vài mảnh vải, băng cố tay lại!
A! Cho dù Đường Vấn Thiên có biết được thì cũng không thể làm gì ta! A! Nữ nhân của Thái thượng hoàng! Tại sao ta không sớm nghĩ đến việc này! Ta cười, cùng nằm xuống với hắn.
Chiếc giường này hoàn toàn khác xa chiếc giường của ta. Tin đồn quả là không sai, giường cao gối mềm, mặc dù đã ở bên cạnh hắn mấy ngày nhưng ta chưa từng phát hiện rằng giường hắn lại tốt đến vậy!
A! Nếu là biết thưởng thức một chút thì sẽ biết rằng người bệnh như hắn nên dùng 1 chiếc giường vừa vặn, không phải là loại tốt nhất như thế này! Như vậy thân thể sẽ không dễ mệt và lại tốt cho thắt lưng!
Ta nghe thấy hắn nhẹ thở dài. A! Hắn cũng mất ngủ giống ta! Ngày mai, trong hoàng cung sẽ có 1 cơn giông tố, chúng ta chưa ai biết rằng việc làm đầu tiên của những hoàng đế khi đăng cơ ngày trước là cố gắp sửa lập tổ chế, đem đốt “cầu tân quan thượng nhậm tam” (chẳng biết cái nỳ là cái gì ==) là có thể trấn an được cái đại thần! Chỉ là bọn hắn hoàn toàn quên mấ thế lực của các nguyên lão đại thần trong hoàng gia! Thế lực đó mạnh đến nỗi cho đến nay, chưa có ai thành công trong việc sửa đôi tổ chế!
Người chết thì đã chết, người còn sống thì vẫn đang sống!
Ngày mai, Đường Vấn Thiên sẽ 1 mình đối mặt với tình cảnh này! A! Thật tốt! Nghĩ đến cảnh tượng hắn bị làm khó, lòng ta hưng phấn đến mức phát run! Rất muốn đi nhìn xem hắn làm thế nào để đối phó với đám người đó! Ta cười thầm trong lòng.
Hắn nói đã có đối sách, bản thân ta muốn nhìn xem rốt cuộc hắn sẽ dùng đối sách gì! A!
Tối nay, chắc chắn ta sẽ không ngủ được rồi! Ta thầm nghĩ, nhưng ai ngờ rằng vừa nhắm mắt là ta đã tiến vào mộng đẹp!
Trong mộng Đường Vấn Hiên nhẹ nhàng vuốt ve kim bội trên tóc ta, thở dài 1 hơi thật sâu. Một hồi lâu sau mới vùi đầu vào tóc ta rồi cũng chìm vào giấc ngủ!
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ta cau mày trở mình, sau đó mở mắt ra thì đã thấy Đường Vấn Hiên đang bình tĩnh nhìn ta.
Ta vỗ nhẹ vào mặt, “Thái thượng hoàng, ngài tỉnh rồi? Hôm nay ngày tiên hoàng hạ huyệt (chôn),thiếp thân nên mặc y phục cho ngài!”
Mặt hắn đỏ hồng, ho nhẹ, ngồi dậy, nói nhỏ, “Không cần đâu! Ta tự làm là được rồi!”
“Bịch! Bịch!”
Ta ngây cả người, không phải mộng! Bên ngoài thật sự có người gõ cửa! Đang định đứng dậy thì cánh cửa đã bị đá văng ra! Ta im lặng, điệu bộ này giống 1 người ta quen biết!
Mới nghĩ đến đó thì Lâu Nhạc Khanh đã xông vào, “Sao lại đóng chặt của như vậy? Ngươi làm chuyện gì mờ ám trong này hay sao? Hả! Hả! Hả!” Hắn chỉ tay vào ta, hô to!
“Nhạc Khanh! Đừng làm Thu Vũ sợ” Đường Vấn Hiên nhẹ trách mắng.
Bình thường lúc này, phản ứng mà 1 người phụ nữ nên có là giật mình! Ta kêu lên 1 tiếng, dùng chăn che người lại! Người đi theo phía sau Lâu Nhạc Khanh chính là Thuỵ Triệt!
Hắn xanh mặt, nhìn ta bộ dáng của 2 người chúng ta, một hồi lâu sau mới nói, “Thái thượng hoàng, có chuyện lớn rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.