Lòng ta thất kinh, lúc này mới đứng thẳng lên. Hạ mi, cúi đầu nói, “Nô tỳ không biết! Thái thượng hoàng cũng chưa từng nói với nô tỳ!” Chắc là hắn không nhận ra ta đây chứ?! A! Nếu thế thì hắnsẽ phản ứng thế nào đây? Giết ta? Hay là giao ta cho Tuyên Tuyết Tán? Giết ta thì sẽ không còn thú vui được cùng ta giao đấu, mà ta lại còn đang có vướn mắc với Tuyên Tuyết Tán. Hơn nữa, ta lại là người duy nhất có thể cứu mạng Đường Vấn Hiên!
Ngoài chuyện của hắn, hắn cũng hoàn toàn không có chứng cớ tố cáo ta! Hắn dựa vào cơ sở nào mà giết ta? Lại chẳng có quyền gì mà giao ta cho Tuyên Tuyết Tán? A! Nhiều nhất cũng là tống ta ra khỏi cung mà thôi! Hả! Đã rất lâu chưa chính diện giao phong [giáp mặt giao thủ] với hắn rồi, thật có chút nhớ! Ta thầm nghĩ cả ngàn phương thức đối phó với loại tình huống này.
Hắn trầm mặc, bỏ thêm 1 chỉ tiền vào cửu long bồn. Hỏa quang ánh đỏ mặt của hắn, hắn cúi đầu, tóc dài buông xoả xuống vai, cần cổ ẩn hiện màu vàng của lửa. Ở vị trí này, ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn. Cũng không đoán được rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì!
“Ngươi rất giống 1 người quen của ta và Vấn Hiên! Đó đã là chuyện lúc còn bé rồi! Lúc ấy chúng ta còn nhỏ tuổi, chỉ nhớ rõ nàng rất đẹp, rất tốt bụng! Nụ cười rất ôn nhu! Bây giờ xem ra, người và nàng, vốn là 2 người hoàn toàn khác nhau! Gương mặt của nàng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-hoang-hau/1521570/quyen-1-chuong-71-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.