Chương trước
Chương sau
Lúc này, 2 tiểu cung của Thuỵ thái y sẽ đến góc cuối hoa viên để khóc. Muốn giết bọn hắn thì phải thừa dịp này! Mấy ngày nay, ta luôn quan sát nhất cử nhất động của họ là để chờ thời khắc này! Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc nặng nề của Tiểu Lý tử, nhìn lên sắc trời, ta cười thầm, trời cũng giúp ta! Nếu dịch dung thành hắn thì có thể lẻn vào tẩm cung trong tối nay!
Lúc này, hắn đang ngồi nghẹn ngào bên 1 giếng nước khô. Ta cười thầm trong lòng, xác định chuẩn thời cơ, ra tay với hắn, nhưng lại cảm giác có điều gì đó không đúng. Hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì bên trong giếng? Lúc trước, Tiểu Hạnh tử cũng đến đây, tại sao hôm nay chỉ có 1 mình hắn? Ta thầm nghĩ trong lòng. Nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm trong đáy giếng khô, ta lờ mờ thấy 1 bóng đen! Bên trong giếng có người! Cắn răng, ta lấy viên dạ minh châu ra. Đây là là kỷ vật Tuyên Tuyết Tán tặng ta
Cầm dạ minh châu, ta dò xét thân giếng, cư nhiên thấy được có người trong giếng, là Tiểu Hạnh tử thường ngày vẫn đi vời hắn! Nhìn Tiểu Lý tử đang hôn mê, ta cười lạnh trong lòng
Lấy trâm ra, đâm vào tử huyệt ở ót của hắn! Xác định sau khi hắn tắt thở, liền lột quần áo hắn ra rồi ném xuống giếng! Chờ bọn hắn phát hiện cũng có thể là chuyện của vài ngày sau! Nếu ta sở liệu không sai thì khi đó đại sự đã định!
Ta đứng lên, nói với miệng giếng, “Tiểu Lý tử, chớ có trách ta! Ngươi đã giết Tiểu Hạnh thì hẳn là ngươi cũng nên đi bồi hắn! Trở về cũng chết, ở chỗ này chết, nếu đều là chết thì chi bằng cứ chết trong tay 1 người đứng đầu giới y [ngành y] như ta thì còn được vinh hạnh một ít! Giết người thì đền mạng, đó là đạo lý từ thiên cổ không thể thay đổi. Kiếp sau đầu thai, mong là không gặp lại các ngươi!” Ta nói xong rồi mặc quần áo của hắn, đeo mặt nạ da người lên. Lúc này mới ôm thùng thuốc bên người hắn lên, bước đến ngự dược phòng tìm Thuỵ thái y!
Ta biết, hôm nay vốn là lần cuối cùng Thuỵ thái y chẩn bệnh cho hoàng đế, nếu  không ngoài sở liệu thì tất cả những người đi cùng sẽ đều bị phán án xử trảm! Nói cách khác thì đoàn người của Thuỵ thái y, lần này đến ngự dược phòng là lần cuối cùng!
Đẩy cửa đi vào, thụy thái y đang nâng  đầu, nhìn giá thuốc, thấy ta tiến vào liền lạnh lùng nói, “Tiểu Lý tử, có sợ hay không?” Rõ ràng là quan tâm nhưng không biết tại sao khi hắn nói ra ta lại cảm thấy chình mình lạnh như băng, thậm chí còn cảm nhận được 1 cỗ sát khí
Ta gục đầu xuống, ôm quyền nói, “Thái y, đã tới bước này rồi, Tiểu Lý tử cái gì cũng không sợ rồi! Nếu cái chết của Tiểu Lý tử có thể đổi lấy vinh quang cho người nhà thì Tiểu Lý tử có chết cũng không oán! Tiểu Lý tử có thể đi theo thái y đến thế giới bên kia, có thể hầu hạ thái y là phúc khí của Tiểu Lý tử!”
Nếu ta sở liệu không sai thì hôm nay hắn nói những lời này là để dò xét ta. Nếu ta có 1 tia do dự thì ta không những không thể đi đến tẩm cung cả hoàng đế mà thậm chí có thể bị giết ngay ở chỗ này! Ta nghĩ Tiểu Hanh bị hắn dò xét nên mới bị giết chết bên trong giếng! Cuộc đối thoại của hắn trong phòng sách lúc nãy làm cho ta có thể đoán ra phần nào tâm tư của hắn, nếu ta nói đúng ý nghĩ của hắn thì hắn sẽ thấy thích ta! Bất quá, sự thích thú này chỉ trong vòng ngày hôm nay! Hắn sẽ mang theo sự thích thú đó cùng xuống hoàng tuyền
Hắn im lặng 1 lúc lâu, trái cổ liên xuống liên tục, một hồi lâu mới nói, “Không ngờ ngươi lại là 1 người trung hiếu như vậy! Mấy ngày trước đây ta thấy ngươi và Tiểu Hạnh cùng nhau len lén gạt lệ, trong lòng thật sự không yên tâm, tiểu còn trẻ như vậy mà sắp chết theo ta! Được rồi, Tiểu Hạnh tử đâu? Hay là không đến?”
Quả nhiên là hắn! Nếu lúc nãy ta không cảnh giác thì e là bây giờ ta đã là 1 xác chết! Căn bản không thể đứng ở đây nói này nói nọ với hắn!
“Tiểu Hạnh tử muốn chạy trốn, Tiểu Lý tử đã giúp thái y giải quyết hắn rồi! Đến lúc đó, chỉ cần nói là hắn uống thuốc độc tự vẫn thôi! Trên thực tế, Tiểu Lý tử cũng không muốn bị xử trảm, nhưng vì người nhà, Tiểu Lý tử tình nguyện hy sinh chính mình!”
Hắn hơi giật mình  nhìn chằm chằm vào ta, một hồi lâu sau mới lấy ra 1 gói thuốc màu vàng đưa cho ta.”Hôm nay Hoàng thượng ra đi, 2 người chúng ta cũng sẽ đi theo hoàng thượng! A! Xử trảm tất cả, đây vốn là kết quả tốt nhất rồi! Ta đã để lại thư tín, Lâu Nhạc Khanh sẽ thông bao với người nhà ngươi để đi nhặt xác, ngự dược phòng cũng sẽ phân phát cho người nhà ngươi 1 số tiền trợ cấp không nhỏ, đủ bọn họ ăn uống sử dụng cả đời mà không phải lo toan! Ngươi cứ yên tâm mà ra đi với ta! Tiểu Lý tử!”
Ta bình tĩnh nhìn gói thuốc độc đó, khóe môi chậm rãi nở 1 nụ cười, hai tay tiếp nhận, nói với Thuỵ thái y, “Tiểu Lý tử tuân mệnh!”
Nếu không phải lúc này Thuỵ thái y đang tâm phiền ý loạn thì sẽ phát hiện ra người đang đứng trước mắt tuy giống với Tiểu Lý tử nhưng lại vẫn có chỗ bất đồng! Mà ta lại nắm bắt được điểm yếu này của hắn!
Hắn đứng lên, mở cửa ngự dược phòng ra. Ta vội vàng cầm hòm thuốc đi theo sát phía sau.
Trên suốt đoạn đường hắn buồn bực không lên tiếng, cước bộ cũng rất vững chắc.
Từ phía xa đã nhìn thấy Tuyết Băng cung. Kỳ quái là nơi đây có rất nhiều cấm vệ quân!
Bọn họ thấy Thuỵ thái y và ta tiến vào cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn thẳng phía trước. Giống như không hề nhìn thấy 2 người chúng ta! A! Ta thầm cười lạnh. Thì ra là thế!
Dã tâm của Thuỵ thái y đúng là như thế! Ta rất muốn cười nhưng có thế nào cũng không sao cười nổi
Nếu ta sở liệu không sai thì hắn đã thông đồng với Đường Tiển về việc này hòngcướp lấy ngôi vị hoàng đế! A! Thật tốt! Không thể nói, ta thật sự hẳn là nên trợ giúp bọn họ một tay!
Tiến vào tẩm cung của hoàng đế, ta nhìn không chớp mắt, cúi đầu theo bổn phận.
Chỉ nghe thấy Thụy thái y nói nhỏ, “Hoàng thượng, hôm nay tinh thần có tốt không?”
“Đương nhiên là tốt! Nhưng thật ra ngươi, Thụy thái y, lúc nào có thể chấm dứt, thì còn tốt hơn nữa!” 1 giọng nam vang lên.
Ta cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu. Người mặc long bào đang ngồi bên bàn trà là vị hoàng đế bệnh tật? Hắn không phải đang hôn mê sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Như là cảm giác được ánh mắt của ta, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với Thuỵ thái y, “2 tên tiểu tử kia còn chưa hồi cung sao? Thật là chẳng quan tâm chút nào đến lão cha già này!” Hắn một đập bàn, quát to, “Sao lúc đầu ta lại sinh ra tên tiểu tử thúi kia? Hạ Tuyết có cái gì tốt! Suốt ngày đi truy đuổi 1 người chẳng thấy bóng hình!”
Thụy thái y thản nhiên nhắc nhở, “Hoàng thượng, ngài hôn mê!”
Hắn hả một tiếng, bất mãn nói, “Mỗi ngày hôn mê thì được cái gì! Được rồi, thái y, bây giờ có biết 2 tên tiểu tử thúi kia đang ở nơi nào không?”
Thụy thái y trầm mặc một hồi lâu nói, “Thái tử và Tam hoàng tử đã đến Hoàng thành rồi!”
Hắn kêu to, “Đến hoàng thành tại sao không tiến cung? 2 tên nghịch tử này! Tức chết ta rồi! Uổng công ta khổ sở giả bệnh!”
Thụy thái y nháy mắt với ta, ta đi ra phía trước, đưa thuốc trong hòm cho hắn. Không biết tại sao, cảm giác muốn rút lui ngày càng mãnh liệt.
Hoàng đế nâng chén thuốc lên, nhíu mày  một hồi lâu, như là quyết định xong chuyện gì, lấy tay che mũi, uống 1 hơi cạn sạch!
Tại lúc hắn ưóng thuốc, ta thấy tay của Thuỵ thái y hướng vào ngực áo tìm kiếm thứ gì đó! Sau đó nhanh chóng đem độc dược bỏ vào trong miệng!
Trong thuốc có độc! Ta mới phản ứng lại thì hoàng đế đã nôn ra một búng máu đến, chỉ tay vào Thuỵ thái y, nói “Ngươi, ngươi!”
Thụy thái y lúc này cũng phun ra một ngụm máu tươi. Bên môi cười khổ, nói nhỏ, “Hoàng thượng, có thể bồi Hoàng thượng cùng đi là vinh hạnh của lão thần! Hoàng thượng!” Dứt lời, liền ngã xuống một bên!
Ta cứ thắc mắc tại sao hắn biết hôm nay hoàng thượng sẽ chết, nguyên lai chính là hắn đã quyết định xuống tay với hoàng thượng! Mà ta lại trơ mắt nhìn hoàng thượng trúng độc ngay ngay mắt!
Nhanh chóng rút ngân châm ra, ta phong bế mấy đại huyệt quanh thân hắn.
Hắn giương mắt, hơi giật mình nhìn ta, “Ngươi là ai?”
Thụy thái y không cam lòng nhìn ta, quát to, “Tiểu Lý tử! Hoàng thượng sẽ ra đi, ngươi đang làm gì?”
Ta cười lạnh nói, “Làm gì thì Thuỵ thái y không nhìn thấy sao? Thái y muốn chết nhưng Tiểu Lý tử lại không muốn!” Dứt lời, ngân châm trong tay không ngừng chuyển động, cầm độc cho hoàng đế.
Ta nói với Hoàng thượng, “Muốn ta cứu mạng của ngươi, cũng không khó nhưng ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta!”
Khoé môi của Hoàng thượng chảy ra tơ máu, nói nhỏ, “Độc dược của Thuỵ thái y, ngươi có thể giải sao? Nếu thật sự có thể thì điều kiện gì, Trẫm cũng có thể đáp ứng ngươi!”
Ta nở 1 nụ cười thật to, kéo mặt nạ xuống, nói với hắn, “Ta là Diệp Dược Nô, ngươi nói xem, ta có thể giải hay không?”
Đồng tử của hắn nở to, mở rộng miệng, chỉ tay vào ta, nói, “Là ngươi! Là ngươi!” Ánh mắt của hắn đầy kinh ngạc!
Ta cười lạnh, “Điều kiện của ta rất đơn giản, ta muốn ngươi phế trữ trọng lập (*)!”
Chú thích:
(*) Phế trữ trọng lập: ý là phế thái tử đi rồi lập người mới
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.