*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hoá ra là 1 cái giếng, cái giếng này thoạt nhìn giống như 1 hố sâu không đáy, cũng may, bởi vì mưa to nên bên trong ngập đầy nước! Nguyên bản của giếng này là 1 giếng cạn! “Ùm” một tiếng, nước giếng làm giảm bớt lực đạo của ta khi rơi xuống! Chân bị trặc hẳn về 1 phía, cảm giác đau đớn lan toả đến toàn tâm. Tên Đường Vấn Thiên ghê tởm Ngẩng đầu nhìn về phía miệng giếng, màn mưa che lấp cả đường chân trời, không 1 tia sáng nào lọt qua! Ta chỉ nghe nói giếng ở Phong quốc vốn sâu nhưng chưa từng ngờ tới nó lại sâu gấp mấy lần giếng bình thường! Nếu là giếng thường thì dù chân ta có bị trặc như thế này cũng có thể nhảy lên được nhưng với độ sâu này, căn bản không có khả năng nào! Nhắm nhắm mắt tìm xem bên cạnh giếng có sợi dây nào để bám vào hay không, nhưng rất nhanh sau đó ta lại phải thất vọng! Đây là 1 giếng cạn chưa bao giờ chứa nước, nói cách khác, xung quanh miệng giếng căn bản không có bất cứ thứ gì! Nói cho cùng thì cái giếng này cũng chỉ là 1 cái hố đất! Diệp Dược Nô ta sẽ chết ở chốn này? Không có khả năng! Làm sao mà ta có thể bỏ mạng ở đây! Đường Vấn Thiên, ngươi không muốn Đường Vấn Hiên sống tiếp hay sao? Thời gian ta đang kéo dài cho hắn chỉ vỏn vẹn 2 năm! Biết rõ nơi này nhiều hố đất như vậy, ngươi thừa dịp mưa to liền chạy trồn, thừa lúc ta không thấy rõ đường hại ta rơi vào trong giếng! Thật sự là thiên y vô phùng (*)! Ta vốn là muốn Đường Vũ Hiên ra tay đuổi giết hắn, nhưng ta vẫn chưa kịp hành động thì hắn đã tính kế hại ta rơi xuống hố đất! Đường Vấn Thiên! Mưa càng lúc càng to. Cả người ta bị nước mưa ngấm vào làm ướt mèm. Tự nhủ bản thân không được ngủ. Nếu ngủ thiếp đi thì ta sẽ vĩnh viến mắc kẹt nơi đáy giếng! Hi vọng của ta lúc này chỉ có 1 mình Đường Vấn Thiên! Nếu hắn có nửa phần nhân tính thì sẽ phái người đi tìm ta! A! Thật sự là thật đáng buồn đến cực điểm, Diệp Dược Nô ta lại có ngày rơi vào tình cảnh này, chỉ biết chờ đợi sự cứu giúp của địch nhân! Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu tại Phong quốc, có thế nào ta cũng không cứu hắn! Cứu hắn là tự hại chính mình rơi vào quỷ môn quan (**)! A! Nguyên lai, Diệp Dược Nô ta lại là 1 người ngu ngốc đến vậy! Ngu ngốc đến nỗi mở lòng nhân tử với kẻ thù! Nếu không phải bởi vì Đường Vấn Hiên, nếu không phải bởi vì Tuyên Tuyết Tán thì sao ta lại phạm sai lầm thế này? A! Ngay ngày hôm nay ta còn nghĩ đến việc gặp mặt Tuyên Tuyết Tán, nhưng sau lúc này, nguyện vọng đó đã trở thành 1 hi vọng thật xa vời! Sẽ không còn được gặp lại rồi! Ta thầm nghĩ, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Mưa vẫn không ngừng rơi xuống trên đầu ta. Nước trong giếng mỗi lúc 1 dâng cao, a, sẽ chết sao? Lúc này đây, ta thật sự sẽ chết sao? Diệp Dược Nô lại chết ở chốn nhỏ vô danh này, ở trong đáy giếng đầy nước này, thật sự là thiên đại châm chọc! Nếu là trời cao cho ta 1 cơ hội nữa, ta nhất định phải gặp lại Tuyên, ta nhất định sẽ hoàn thành vụ cá cược với Đường Vấn Thiên! Cho dù hắn đã nói với ta hành tung của các muội muội, ta không thể làm 1 người phụ nữ không biết giữ chữ tín! Diệp Dược Nô cái gì cũng có thể mặc kệ không để ý, nhưng chữ “tín” thì không! Ta cam đoan sẽ hoàn thành vụ các cược cuối cùng với Đường Vấn Thiên, nhưng bây giờ ta lại sắp chết! Chết trong 1 cái giếng thế này! Rất muốn cười, nhưng có thế nào cũng không sao cười nổi! Ta sẽ chết đưối trong cái giếng cạn này! Đây là loại tình huống gì chứ? Không được! Ta không thể chết được! Ít nhất là không thể chết ở chỗ này! Ta chết rồi thì Đường Vấn Thiên sẽ làm gì các muội muội của ta?! Nếu ta còn sống, ít nhất mà nói thì người thứ nhất hắn muốn đối phó sẽ là ta, nếu ta chết đi, ta không nghĩ ra 1 người nào khác có thể đối phó với hắn! Cho nên, ta không thể chết được! Tuyệt đối không thể! Ta tách 2 chân, đạp vào vách giếng, hai tay dính đầy bùn đất. Có một đoạn hang động khá sâu đã được ta đào rất dễ dàng. Thì ra trong lúc 2 tay bám vào bún đất đã vô tình đào thành 1 cái hang. Nhưng ta không thể dừng lại. Động tác này làm cho chân ta rất đau, rất mệt, cả thân thể căng cứng. Đã đến cực hạn rồi sao? Tay của ta vẫn không dừng lại, ước chừng 2 canh giờ, tay của ta đã sưng phồng lên! Nhưng trên vách giếng đã hình thành 1 cái hang nhỏ! Tay chân của ta vốn đã bị chấn thương khi rơi xuống, nay lại càng sưng phồng lên như cái bánh bao! Chậm rãi thu chân lại, nhẹ nhàng nhảy vào cái hang nhỏ đó, cả người liền tự trầm tĩnh lại! Thành công rồi! Ta thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì bây giờ nước mưa khôngthể thấm vào người ta! Nếu bị nhiễm lạnh từ nước mưa thì sẽ hỏng mất! Ta lui vào trong hang động, lạnh run, thẳng đến lúc này ta mới phát hiện vết thương trân chân thật sự rất nghiêm trọng! Nhưng ít ra mà nói, ta vẫn còn sống, không phải sao? Chỉ cần ta còn sống thì khi tạnh mưa, ta sẽ có cơ hội thoát thân, chỉ cần có thêm 1 cơ hội, ta sẽ trở về tính món nợ này với Đường Vấn Thiên! Đường Vấn Thiên, bây giờ giường ấm gối êm, có phải rất thoái mái hay không? Một ngày nào đó, ta cũng sẽ cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết, nếm thử tư vị sợ hãi cái chết! Ta ghé vào trong hang động, trên người, trên đầu, trên tay, thậm chí trên mặt, tất cả đều là màu vàng của bùn dất. Nếu là lúc này có lửa thì tốt biết mấy! Rất lạnh! Rất lạnh! Ta nhớ đến Tiểu Hạ, nhớ đến Nhận Hỷ, nhớ đến Hàn Tuyết và Hàn Mai vừa mới nhận lại. Cũng nhớ đến muội muội song sinh của ta, Dược Nhi! Không biết các nàng thế nào rồi? Dược Nhi có đôi xử hà khắc với các nàng hay không? Các nàng có nhớ đến tay hay không? Ta là một đại tỷ vô dụng, không thể bảo vệ các nàng, lại còn làm cho chính mình rơi vào tuyệt cảnh (***) này! Đường Vấn Hiên, ngươi có quay lại tìm ta hay không? A! Làm sao mà ta lại trông đợi vào nhà họ Đường. 2 người bọn họ dù gì cũng là huynh đệ! Sao hắn có thể làm trái ý Đường Vấn Thiên mà quay lại cứu ta? Nhưng hắn lương thiện như vậy, ôn nhu như vậy, ta cơ hồ còn có thể chứng thấy bộ dáng khi hắn đứng thổi sáo dưới trời tuyết trong Tuyên phủ! Không hề dính chút bụi thần, giống hệt như tiên tử trên trời! Cho dù mấy ngày nay không nói chuyện với ta, nhưng chắc hẳn hắn sẽ biết! Chưa biết chừng lúc này hắn đang tranh cãi ầm ĩ với Đường Vấn Thiên! A! Tuyết Tán! Ta thầm nghĩ. Nếu lúc này ngươi có thể đến đây thì tốt biết bao nhiêu! Nếu ta đồng ý với đề nghị của Đường Vân Thiên: cùng ngươi đến Phong quốc thì tốt biết bao nhiêu Ít nhất mà nói thì ngay lúc này, ngươi sẽ bảo vệ ta. Cho dù mạo hiểm cả tính mạng của mình, ngươi cũng vẫn bảo vệ ta, đúng khơng? Ý thức ta dần dần trở nên mơ hồ. Ta không muốn chết, ta không thể chết! “Dược Nô, đừng ngủ!” Là mẫu thân! Ta duỗi tay ra muốn chạm vào bà nhưng bà lại lắc đầu: “Đừng lại đây!” “Mẫu thân! Mẫu thân! Người đã trở về, thật tốt quá!” Ta rất muốn cười, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt lăn xuống gò má. Trên mặt thật lạnh lẽo, đầu nón tay của mẫu thân chạm vào mặt ta, giúp ta lau đi nước mắt, “Dược nô, phải kiên cường. Các muội muội, đành phải trông cậy vào con rồi!” “Mẫu thân! Con nhớ người, con mệt mỏi quá! Con rất lạnh!” Ta gào khóc, cả người run rẩy . “Dược Nô, có mệt có lạnh đến thế nào thì con cũng phải cố gắng, không phải con muốn tiếp tục sống sao?” Tay của cha nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ta, ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ôn nhu của ông. “Cha, cha không trách con sao? Cha! Cha!” Ta muốn nắm lấy tay của cha, nhưng lại chạm vào không khí! Nhìn lòng bàn tay trống rỗng, nước mắt của ta rơi xuống. “Làm sao ta có thể trách con! Dược Nô! Là cha đã hại mẫu thân của con! Là cha vô dụng! Bất quá, bây giờ cha có thể ở cùng 1 chỗ với mẫ thân con, rất khoái nhạc, thật cao hứng! Dược Nô, các muội muội đành giao cho con chăm sóc rồi! Con tha thứ cho cha!” Trong mắt cha mơ hồ phiếm lệ quang. “Con đã sớm không còn trách cha rồi! Con đã sớm tha thứ cho cha rồi! Cha! Người về nàh đi! Bọn muội muội trong Phượng Hoàng cốc đang chờ cha trở về! Cha!” Nước mắt của ta càng lúc càng không thể vãn hồi (****) “Dược Nô, ta và cha con phải đi rồi! Con hãy sống tốt! Nhất định phải còn sống! Có khổ sở có khó khan thế nào cũng phải tiếp tục sống! Cac muội muội còn phải trông chờ vào con!” Mẫu thân phất tay với ta, à người chậm rãi rời xa dần. “Đừng! Đừng đi! Mẫu thân! Cha!” Ta khóc tỉnh lại, đau đến mức trái tim gần như nứt ra. Trời đã sáng! Vỗ vỗ gương mặt ẩm ướt, lạnh lùng nhìn quanh hang động, ta lớn tiếng khóc. “Hạ Tuyết? Là Hạ Tuyết phải không? Hạ Tuyết? Ta nghe được của thanh âm của nàng! Nàng ở nơi nào? Nàng lên tiếng đi!” Thanh âm của nam nhân đó xuyên thấu qua tiếng khóc của ta, đâm vào trái tim ta. Là Tuyên Tuyết Tán! Làm sao có thể? Chúng ta còn chưa tới Tuyên thành, chúng ta thậm chí còn chưa đến Hoàng quốc! Làm sao mà ta có thể nghe được thanh âm của Tuyên Tuyết Tán? Ta ló đầu ra khỏi cửa hang, gương mặt của nam nhân trên miệng giếng không phải Tuyên Tuyết Tán thì là ai? Lúc này hắ đã tháo gỡ chiếc mặt nạ bạc, vận y phục hàng ngày đang nhìn vào trong giếng. “Tuyên! Ta ở chỗ này! Ta ở đáy giếng!” Ta dùng hết khí lực hô to. Hắn nghe vậy cả kinh. Thấy ta tháo mặt nạ da người ra. Hắn la lớn, “Nàng chờ một chút, ta lập tức đến!” Hắn quay đầu lại hô to, “Ở chỗ này! Nàng ở chỗ này!” Thật là hắn! Ta rất muốn cười nhưng có thế nào cũng không cười nổi. Làm sao mà hắn lại đến ngươi này? Hắn tới làm gì? Hắn vừa mới hô to với ai? Tại sao trong ta lại xuất hiện 1 dự cảm không rõ? Hắn cúi đầu xuống dò xét lần nữa, hét lớn vớita, “Không phải sợ! Ta đang đến rồi!” Vừa dứt lời, 1 bàn tay to ở phía sau hắn hung hăng đẩy tới! Đôi tay ngăm đen, là tay của Đường Vấn Thiên! Tuyên Tuyết Tán không đứng vững, rơi thẳng xuống giếng! Chú thích (*) Thiên y vô phùng: [các hạ chịu khó gõ google ] (**) Quỷ môn quan: chỗ chết (***) Tuyệt cảnh: tình cảnh tuyệt vọng (****) Vãn hồi: cứu vãn + thu hồi Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]