Rốt cuộc là vì cái j mà làm cho hắn - Tam vương tử tình nguyện mạo hiểm thiên hạ to lớn để giết chết? Là vì Thuỵ Nhạc Mai, hay là vì Tuyên Tuyết Tán? “Tam vương tử điện hạ có thể đẩy Hạ Tuyết xuống, như vậy, Tuyết Tán liền không thể làm gì khác hơn là cũng đẩy ngài xuống đó, rồi tự vẫn thôi!” thanh âm của Tuyên từ phía sau truyền đến, hắn hung hăng quay đầu lại, thấy Tuyên Tuyết Tán đứng ngay ở phía sau hắn cũng đang làm động tác giơ tay ra đẩy hắn như hắn đang làm với ta! Hắn kinh ngạc bật cười, “Sao nào? Tuyên thành đối đãi với khách nhân như thế này sao?” Tay hắn vẫn không rời khỏi thân người ta, tuỳ ý đưa đẩy làm thân người ta khẽ lay động Đôi môi của Tuyên Tuyết Tán mím thành 1 đường thẳng, thanh âm lạnh lùng, “Nếu là khách nhân của Tuyên thành thì hãy tuân theo quy củ của Tuyên thành! Khách tùy theo chủ, những lời này, không biết tam vương tử điện hạ có từng nghe qua không?” Tay hắn gắt gao nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch. Hắn lo lắng cho ta! Hắn đang bảo vệ ta! Nhiều năm như vậy rồi, vẫn là ta bảo vệ các muội muội, mà bây giờ, hắn chỉ là 1 ngoại nhân, vậy mà toàn tâm toàn ý bảo vệ ta! Lòng ta nổi lên 1 cỗ ấm áp, rất muốn tiến lên bất chấp tất cả ôm lấy hắn, cái gì mà đánh cuộc, cái gì mà phá hư, tại giờ khắc này, ta ko muốn nghĩ đến nữa! Ta chỉ muốn hắn! Ta nở nụ cười thật tươi với hắn, ta nói nhỏ, “Tuyên, ngươi thật sự nguyện ý vì ta mà từ bỏ Thụy Nhạc Mai sao? Thật sự nguyện ý vì ta mà đắc tội Thụy thái y sao? Ngươi cũng biết thế lực của Thuỵ thái y đối với thái tử mà nói là trọng yếu đến thế nào!” Đường Đình Hiên thoáng giật mình, cổ quái địa nhìn chằm chằm vào ta. Ta tuy là đang nói với Tuyên Tuyết Tán, nhưng cũng cố ý nhắc nhở hắn. Đường Đình Hiên, Tuyên Tuyết Tán vốn là người của Đường Vấn Thiên, như thế nào cũng không được bất hoà! Những điều đó, ta đích thật là suy nghĩ cho Tuyên Tuyết Tán. Mặc dù hắn không cần phải tin! Hơn nữa, ta nói, ý được ý mất làm người khác cũng khó mà hiểu hết được. Việc ta đang làm bây giờ chính là đánh cuộc tính tình của Đường Đình Hiên không giống như tin đồn, suốt ngày say hưởng lạc thú mà là đa nghi giống hệt như Đường Vấn Thiên Chỉ cần hắn đa nghi 1 chút, thì sẽ không dám hạ đòn sát thủ với ta! Thái tử! Vốn là 1 danh xưng cao quý đến cỡ nào! Đuờng Đình Hiên nếu không giống như tin đồn, như vậy, liền chỉ có một giải thích là hắn vô tâm với vương vị! Đối với một người có năng lực đoạt vị rồi lại vu (*) vương vị, Đường Vấn Thiên, tất nhiên là đối tượng của hắn! Tuyên Tuyết Tán bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ta, nói với ta, “Đúng vậy! Không sai! Trải qua ngày hôm qua, ta Tuyên Tuyết Tán thề với trời, sẽ không bao giờ phụ (**) Hạ Tuyết! Nàng lại đây! Theo ta trở về!” Hắn hướng về phía ta, mở rộng hai tay. Không được! Ta thầm nghĩ. Hướng ánh mắt nhìn xuống. Rèm xe ngựa vẫn như cũ. Không có ý định buông xuống. Đường Vấn Thiên đang ở 1 nơi nào đó để quan sát! Ta không thể lùi bước! Nam tử yếu nhược kia vẫn đang cùng Tuyên phu nhân nhỏ giọng trò chuyện. Tuyên phu nhân nghe hắn nói, trên mặt âm tình bất định. Làm như do dự không quyết! “Thật sự là một đôi đồng mệnh uyên ương! Tuyên! Hôm nay ngươi cùng nàng nhảy xuống thành lâu, sau này, ngươi sẽ giải quyết chuyện của Thuỵ Nhạc Mai như thế nào? Lúc đầu cùng nàng đính thân, ta nói với ngươi cái j? Ngươi không còn nhớ sao?” Sắc mặt của Đường Đình Hiên xanh mét, khóe môi co quắp, quyết định sẽ không vì giao tình với Tuyên Tuyết Tán mà nể mặt. Lạnh giọng trách cứ. Sắc môi của Tuyên Tuyết Tán trở nên trắng bệch, hiển nhiên, hắn đã nói trúng tâm sự của Tuyên Tuyết Tán! Mặc dù hắn đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với ta, nhưng hắn vẫn không nói hắn yêu ta! Ta phát hiện, ta đang ngừng thở chờ đợi câu trả lời của hắn! Hình như, ta thật sự đang rất mong chờ câu trả lời của hắn! Hắn nhắm nhắm mắt, cúi đầu nói, “Đương nhiên nhớ kỹ! Nhưng Hạ Tuyết là vị hôn thê mà cha ta đã chọn! Ta không thể không trả hiếu!” Hắn như dùng hết tất cả khí lực nói ra. Nhưng lại như tàn nhẫn ném ta vào chốn địa ngục lạnh băng! Tuyên Tuyết Tán, nguyên lai, ngươi đối với ta chỉ là tình nghĩa, chỉ là vì di chúc của Tuyên lão thành chủ sao? Thẳng đến lúc này, ta mới biết được, nguyên lai, trên đời này, vẫn có nam nhân không bị sắc đẹp của ta chinh phục! Hắn càng không bị nhan sắc của ta làm cho động tâm, ta lại càng nổi lên ý muốn chinh phục! Ta muốn chinh phục nam nhân này! Ta muốn nam nhân này phải thật tình đối đãi vời ta! Ta muốn nam nhân này đối với ta toàn tâm toàn ý! Lòng ta trong âm thầm thề! Đường Đình Hiên cười lạnh, “Ngày đó ngươi nói sẽ đối tốt với nàng! Sẽ chăm sóc nàng cả đời! Bây giờ thì sao? Bây giờ ngươi có phải sẽ đối tốt với người phụ nữ này hay không! Sẽ chăm sóc nàng ta cả đời? Tuyên Tuyết Tán! Ngươi đúng là 1 tên bạc tình! Lão thành chủ đã chọn thê tử cho ngươi lúc nào? Tại sao ngươi biết được? Lão thành chủ đã mất tích lâu như vậy, chỉ bằng lời nói của nàng ta liền đã kết luận nàng ta là thê tử mà cha tìm cho ngươi? Ngươi dựa vào cái gì để nàng?” Hắn lớn tiếng nói. Thuỵ Nhạc Mai, mặc dù ta chưa từng gặp mặt, ta cũng đã cảm giác được sự ảnh hưởng của người này! Mặc dù đã đính thân với Tuyên Tuyết Tán, nhưng lại làm cho Đường Đình Hiên vì nàng ta mà xuất đầu lộ diện! Người này, cũng không phải là dễ chọc! Tuyệt không dễ chọc, thì ta càng muốn chọc vào nàng! Người nào làm cho nàng ta khiến Tuyên Tuyết Tán thương yêu trước ta Ta đau khổ cười, quay đầu, nhìn phía dưới thành lâu, “Tuyên, ta tưởng rằng, tình cảm của ngươi với ta là có thật! Không ngờ ngươi lại là vì di mệnh của Tuyên thành chủ! Tuyên! Đã làm khó ngươi rồi! Nếu 3 người chúng ta đều bị việc này làm khó, như vậy, trong 3 người nên biến mất 1 người ít quan trọng nhất thì liền có thể lưỡng toàn rồi, không phải sao?” Dứt lời, không biết thế nào mà ta cảm thấy chua xót, bước đến bậc thềm ngoài thành lâu, nước mắt trào ra như vỡ đê. Đứng đón gió, nam nhân yếu nhược bên dưới thành lâu không biết đang nói gì, mặc dù nghe không rõ, nhưng vẫn có thể thẩy rõ sắc mặt đầy lo lắng của hắn Lo lắng cho 1 người xa lạ, tâm địa người này thật sự rất tốt! Tâm của ta nổi lên 1 cỗ ấm áp. Hắn tại sao lại suy yếu như vậy? Hắn tên là gì? Ta đột nhiên rất muốn biết, sau khi chuyện này qua đi, sẽ chữa bệnh cho hắn! Ta thầm nghĩ Tuyên Tuyết Tán hô hấp dồn dập đứng lên, đối với ta hét lớn, “Nàng đang nói ngu ngốc gì vậy! Muốn biến mất, cũng là ta biến mất! Hạ Tuyết! Đừng như vậy! Trở về!” Đường Đình Hiên hừ một tiếng, nhưng lại không lên tiếng nữa. Ta với Tuyên Tuyết Tán, 2 người chúng ta lúc này, mặc dù gần nhưng như xa cách cả thế giới Ta nhìn xuống dưới thành lầu, nếu lần đầu tiên đã yếu thế rồi, như vậy, Tuyên Tuyết Tán sau này sẽ không gây ra loại sự tình này nữa. Thoạt nhìn, không dùng tuyệt chiêu này là không được rồi! Nhanh chóng ngẩng đầu, ta nói nhỏ, “Thôi, Tuyết Tán, cuộc đời này không chiếm được tình yêu của ngươi, ta chỉ có thể nói là đáng tiếc thôi!” Dứt lời, không chút do hướng về phía thành lâu, nhảy xuống! Chú thích - (*) vu vương vị: hình như là vô tâm với vương vị hay sao ý, chỗ nỳ ta chẳng biết giải thích thýa nào ^^ - (**) phụ: phản bội Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]