Máu đen, giống như bộc vòi nước, phun thẳng ra ngoài, hắn nhanh chóng tránh ra, không do dự, cúi đầu, kề môi lên miệng vết thương của Tuyên Tuyết Tán!
Trong khoảnh khác, tâm của ta khẽ cảm động! Ít nhất mà nói, tên ma vương lãnh huyết này, còn nhân từ hơn ta, vĩ đại hơn ta! Hắn phun đám máu đen trong miệng lên mặt đất, ta nhin bộ dáng của hắn, hưởng thụ cảm giác ấm áp trong chốc lát. Địa vị của Tuyên Tuyết Tán trong lòng hắn chắc hẳn là rất đặc biệt! Cùng giống như ta và các muội muội, liều mạng để bảo vệ nhau.
Máu đen trên mặt đất càng ngày càng nhiều, sắc mặt của Tuyên Tuyết Tán, cũng dần dần có chút tia huyết sắc. Như cả trăm năm đã trôi qua, Đường Vũ Hiên phun ra bụm máu màu đỏ tươi, cho thấy độc tố trong người của Tuyên Tuyết Tán đã hoàn toàn tiêu biến
Hắn mệt mỏi ngồi sang 1 bên. Sắc mặt tái nhợt. Bên môi dính đầy máu đen, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
“Như vậy thì tốt rồi! Quốc sư, ngươi có thể đi!” Ta nói nhỏ.
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt ta, một hồi lâu mới nói, “Ta biết rồi!” Dứt lời, chậm rãi đứng dậy, đi đc vài bước rồi dừng lại, “Sau khi hắn tỉnh dậy, đừng nói vs hắn là ta giúp hắn hút chất độc!” Hắn thản nhiên ra lệnh. Không đợi ta trả lời, liền chậm rãi rời đi.
Lúc này, chân trời lộ ra ánh nắng mặt trời sớm mai, ta nhìn những tia sáng lẻ loi đơn độc của mặt trời, thầm nghĩ, rốt cuộc loại tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-hoang-hau/1521528/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.