Chương trước
Chương sau
“Làm sao cậu biết cậu ta chơi qua rất nhiều phụ nữ? Chẳng lẽ cậu đã phá trinh rồi hả?” Lang Vương tò mò nhìn Lãnh Tịnh.
“Đại ca, có lầm hay không? Phá trinh là nói phụ nữ, nào có ai nói đàn ông như vậy!”
“Vậy cậu còn chưa khai trai?” Lang Vương nghi ngờ hỏi.
“Trước mắt vẫn chưa, chẳng qua tương lai không lâu sẽ làm! Em đã hiểu rõ cuộc đời, đã không chiếm được người mình thích, vậy thì dứt khoát tùy tiện tìm một người đi!” Lãnh Tịnh khổ sở nói.
Lang vương không nói gì!
Nhíu mày!
Đứa em trai này, tuy không phải em ruột, nhưng hơn hẳn em ruột. Từ nhỏ bọn họ chơi một chỗ, ăn cùng một chỗ, khi cậu còn bé đã lớn lên cùng với mẫu thân của anh, còn nếm qua sữa của mẫu thân anh!
Chỉ là, hiện tại ở bên cạnh anh cũng là cậu—— Lãnh Tịnh!
Mẫu thân thân nhất phản bội anh!
“Vương, yên tâm, em tuyệt đối sẽ không có làm chuyện có lỗi với anh, nhân duyên của anh và Tuyết nhi do trời quyết định, chỉ là, tạo hóa trêu người, để cho em động tâm với cô ấy!
Vương, đây có phải là loại ám chỉ hay không, để em tiếp tục thủ thân, hoặc là xuất gia!” Lãnh Tịnh thê lương nói.
“Nói cái gì ngốc vậy? Cậu nhất định sẽ gặp được người mình thích, cô ấy cũng thích cậu. Tôi tin duyên phận của cậu còn chưa tới, có lẽ đây là một loại khảo nghiệm của ông trời với cậu? Cũng có lẽ là báo trước một mối nhân suyên, nói cho cậu nhân duyên sắp tới, có lẽ còn có liên quan tới Bạch Tuyết, giống như một nữ sinh tỏng đám bạn học của cô ấy.” Lang Vương khẽ nói.
Kỳ thật, nói thật, anh càng hy vọng Lãnh Tịnh tìm được một người phụ nữ ở Yêi Giới làm bạn, mà không phải cô gái nhân loại, bời vì này về sau sẽ phải sinh tử tách rời!
Yêu nhau sinh tử tách rời, đó là rất chuyện đau khổ!
Anh đã cảm nhận được rất sâu!
Tuy nhiên lúc này vì an ủi Lãnh Tịnh mà nói, nhưng anh vẫn không hy vọng cậu có nhân duyên ở đây!
“Anh, không cần an ủi em, anh biết em không thể tìm phụ nữ ở chỗ này, đây sẽ chỉ kịch vui bắt đầu, bi kịch chấm dứt. Việc đau đớn đó, chắc hẳn anh đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ! Em sẽ không đi con đường cũ của anh!” Lãnh Tịnh cười thê thương một tiếng.
Lang Vương đưa tay vỗ Lãnh Tịnh một cái, cái gì cũng không có nói.
“Vương, quả nhiên Đoan Mộc không phụ sự mong đợi của mọi người, anh ta đã mang sói đỏ đi, còn lại hai người là của em sao?” Lãnh Tịnh khẽ hỏi.
“Cậu nói thử xem?”
“Vậy để em nói, trong này đều không có Tuyết nhi, anh tin không?” Lãnh Tịnh vẫn thản nhiên nói.
Kỳ thật, có đôi khi rất nhiều chuyện kẻ trong cuộc mê sảng kẻ ngoài cuộc thì tỉnh. Nhất là người đang yêu đương sẽ càng như vậy.
Anh không cho rằng trong hai cô gái này có Tuyết nhi, nếu như nhất định phải chọn, anh cho rằng là sói đỏ kia...
Chẳng qua, anh cũng không có nói ra, chỉ là nghĩ trong lòng.
“Em vẫn tương đối ưa thích miêu nữ kia, dù sao đều là một loại, đều thuộc về động vật? Cô ấy là mèo, em là con sói khoác áo cửu vĩ hồ. Ha ha! Em đi đây, còn lại là của anh.” Lãnh Tịnh rời đi.
Lang Vương nhìn Lãnh Tịnh rời đi, ánh mắt của anh giống như ám chỉ cái gì?
“Mỹ nữ, có thể nể mặt chút không?” Lãnh Tịnh khẽ hỏi, trong mắt anh chỉ cần không phải là Bạch Tuyết, nhìn ai cũng cùng một dạng!
“Tại sao là tôi?” Miêu nữ hiếu kỳ hỏi.
“Bởi vì chúng ta là cùng một loại, chỉ đơn giản như vậy!”
“Ok, vượt qua kiểm tra, đi thôi.”
Bạch Tuyết công chúa nhìn qua, hai người bạn tốt bên cạnh đều bị đàn ông mời đi, vì sao chỉ còn có cô là không ai muốn!
Nhìn thấy miêu nữ rời đi, sói đỏ cũng cũng bị cướp đoạt!
Tại sao lại là cướp đoạt? Bời vì căn bản sói đỏ cũng không muốn cùng đi cùng ma cà rồng tiên sinh kia, chỉ là!
Kỳ thật, Đoan Mộc có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, anh đã sử dụng khổ nhục kế, anh nói với sói đỏ: Nếu như mỹ nữ không uống cùng anh một ly, sói xám bên kia sẽ sung quân anh ta đến Châu Phi làm lao động một năm, cho nên anh ta cầu xin sói đỏ cứu!
Sói đỏ không nói gì thêm, khẽ gật đầu, sau đó đi cùng Đoan Mộc.
“Cảm ơn sói đỏ phối hợp, ma cà rồng vô cùng cảm kích.” Đoan Mộc thản nhiên nói.
Sói đỏ không nói!
Đoan Mộc không khỏi tò mò, chẳng lẽ cô bị câm?
Không thể nào?
Nếu như câm, trở thành cô gái hung hãn không lớn.
Lúc vừa bắt đầu, anh ta thử bắt chuyện với sói đỏ này, nhưng mà cái gì cô cũng không nói, chẳng lẽ thật sự bị câm, cũng nên biểu hiện thủ ngữ chứ!?
Bỗng nhiên, Đoan Mộc chợt nhớ tới, tình cảnh vừa nãy. Biết mình bị sói đỏ lừa gạt, vừa rồi rõ ràng cô cùng bạn tốt vừa nói vừa cười, lúc ấy đã hung hãn!
Thì ra là làm bộ.
Chẳng qua, như vậy cũng rất tốt, anh ta cũng không thích cô!
Kỳ thật, anh không biết hóa trang ma cà rồng của mình dọa người cỡ nào!
Hai người ai cũng không có nói chuyện, buồn bực uống rượu.
Đoan Mộc không nghĩ tới còn có người có thể yên tĩnh hơn anh ta, một câu cũng không nói, chẳng lẽ là anh ta không có lực hấp dẫn? Thế mà không hấp dẫn được loại phụ nữ này?
Không được, cho dù anh không có hứng thú với cô nàng này, cũng phải trêu chọc cô.
“Khụ khụ! Vì sao cô không nhìn tôi?” Đoan Mộc phát hiện căn bản sói đỏ cũng không nhìn mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi xa.
Đoan Mộc cho là cô lại không để ý tới mình, không nghĩ tới.
“Tôi sợ nhìn mặt của anh, ban đêm ngủ không yên!” Sói đỏ bời vì mang theo mặt nạ, tiếng nói phát ra có chút buồn bực, đã mất đi ngọt ngào vốn có.
Mặc dù Đoan Mộc có chút bất ngờ, nhưng đồng thời anh cũng đã chứng minh một điểm, bộ dạng cô gái này cũng rất bình thường thôi, bời vì giọng nói không phải rất ngọt ngào, cho nên không phải loại hìnhthục nữ.
“Mặt của tôi có khủng bố như vậy sao?” Đoan Mộc rất tự tin hỏi, anh ta cho rằng đây là trang phục rất khốc, vì sao sói đỏ lại nói đáng sợ như vậy?
“Có.” Sói đỏ khẽ trả lời, lập tức uống một ngụm rượu, bất tri bất giác đã uống đến ly thứ hai.
“tôi cho là cô đã dám biến mình thành tạo hình này, bình thường thuộc loại nữ sinh to gan, không nghĩ tới cô lại là một nữ sinh nhát gan.” Đoan Mộc có chút hứng thú nói.
Tuy tạo hình sói đỏ của cô không đáng yêu, nhưng nói chuyện vẫn rất đáng yêu, ăn ngay nói thật, không quanh co lòng vòng, có ý tứ.
“Ma cà rồng tiên sinh, chẳng lẽ không biết không thể trông mặt mà nhìn người sao?” Sói đỏ bỗng nhiên lạnh lùng hỏi, một chút dịu dàng trên người lúc đầu giống như biến mất không thấy, trong nháy mắt toàn thân tản mát ra tức giận nhàn nhạt.
Cô nhìn thấy sói xám thối kia qua tìm công chúa Bạch Tuyết, sói xám kia vốn nên thuộc về cô!
Hơi ngửa đầu, uống sạch toan bộ rượu tỏng ly, nhưng sau đó lại xoay người bưng một ly khác.
“Ồ? Không nghĩ tới cô đỏ còn thích uống rượu?” Đoan Mộc nhàn nhã hỏi, hoàn toàn không có chú ý thay đổi của sói đỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.