Chương trước
Chương sau
“Cười cái gì mà cười! Chưa thấy qua ma cà rồng tiên sinh đẹp trai như vậy!” Đoan Mộc mặt trắng bệch nhìn Lãnh Tịnh một chút.
“Đây là trong lòng tôi đang kìm nén, vì đại ca để tôi thành cửu vĩ hồ, hóa ra là nhìn anh không hơn gì. Hiện tại, trong lòng tôi bình tĩnh nhiều.” Lãnh Tịnh vừa cười vừa nói.
“Anh ủy khuất cái gì? Chẳng qua, tý nữa còn ủy khuất hơn!” Đoan Mộc ra vẻ thương tâm nói.
“Tôi có thể không ủy khuất sao? Nói thế nào tôi cũng là soái ca, thế nhưng đại ca lại bắt tôi hóa trang thành cửu vĩ hồ, tới tham gia vũ hội hóa trang của học sinh ngây thơ như vậy, cái này không phải vũ nhục người đàn ông thành thục như tôi sao!” Lãnh Tịnh ủy khuất nói.
“Anh cho rằng chỉ có anh mới là người đàn ông thành thục thôi sao? Dù sao bên ngoài bản thân cũng là nam thần lạnh lùng, hiện tại thì tốt rồi, lạnh không nổi, bời vì chúng ta ở trước mặt đại ca đều là đám mây! Người lạnh nữa, gặp được người đàn ông âm mấy trăm độ này cũng lạnh hơn! Muốn hù dọa người đều không nghịch nổi rồi! Trực tiếp bị anh đông cứng!” Đoan Mộc khổ cực nói.
“Anh thì coi là cái gì, vừa rồi trên đường tôi đi lên đây bị một đám con nít túm lấy cái đuôi, cũng không cho tôi đi!”
“Vì sao không cho anh đi?” Đoan Mộc hiếu kỳ hỏi.
“Cứ phải chụp ảnh với tôi!”
“Ha ha!!” Đoan Mộc cười to.
“Này? Tôi thấy về sau anh đừng kêu cái gì mà thần mặt lạnh, anh nên đổi tên đi, gọi nham hiểm là được!” Lãnh Tịnh trêu chọc nói.
“Cửu vĩ hồ, anh nói ai nham hiểm? Anh so tôi cũng không khá hơn chút nào! Còn nói tôi.” Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều nở nụ cười.
Chẳng qua cửu vĩ hồ, tôi vẫn có ý tốt nhắc nhở anh, chúng ta lập tức sẽ thành vật hy sinh của đại ca!”
“Có ý gì?” Lãnh Tịnh hiếu kỳ hỏi.
“Đại ca vì diệt trừ chướng ngại bên cạnh chị dâu, kêu chúng ta đi hi sinh, nhìn thấy ba cô nàng bên kia không? Bên trong có một người là chị dâu của chúng ta, anh đoán xem vị nào là chị dâu nhỏ của chúng ta?” Đoan Mộc tò mò hỏi.
Lãnh Tịnh nhìn về phía sói đỏ, còn có công chúa Bạch Tuyết, Miêu nữ.
Trầm mặc một lúc.
“Tịnh, nhìn ra chị dâu nhỏ rồi hả?” Đoan Mộc dướn cổ hỏi.
“Mẹ nó! Đừng kêu buồn nôn như vậy được không? Nhìn cho rõ, tôi là đàn ông. Con mẹ anh, đừng gọi tôi là Tịnh, toàn thân đều nổi da gà! Không chịu được!”
“Cái này đã không chịu nổi sao? Kích thích còn ở phía sau, mặc dù ở đây toàn là học sinh, nhưng chỗ đám nữ chưa chắc có mấy người hiền, học sinh thời nay rất cởi mở, tầng mô đã sớm bị người phá rách, hiện tại chính là bụng đói ăn quàng, nhìn thấy loại đàn ông thành thục như chúng ta còn không nhào lên! hu hu! Đến lúc đó mặt mũi của tôi, đều bị hủy trong tay đại ca rồi!” Đoan Mộc khổ cực nói.
“Anh có mặt mũi sao? Sao tôi không biết?” Lãnh Tịnh ra vẻ tò mò hỏi.
Mẹ nó, sao tôi lại không có mặt mũi, chẳng qua đêm nay, mặt mũi của tôi có còn giữ được hay không, thật khó nói!” Đoan Mộc bi ai nói.
“Mẹ nó! Xin anh thành thật một chút được không? Nói anh có mặt mũi sao? Đánh chết anh đây, anh đây cũng không thừa nhận anh có!” Lãnh Tịnh khinh thường nói.
“Này? Tôi không nhớ rõ đắc tội gì với anh? Tại sao lại chửi bới tôi như thế? Tôi vẫn luôn có mặt mũi, chưa bao giờ biến mất, anh không thấy được sao?” Đoan Mộc nghiêm túc hỏi.
Lãnh Tịnh nhìn Đoan Mộc đang nhìn mình xuất thần, không khỏi rùng mình một cái!
“Không chịu được anh rồi! Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi không thích đàn ông!” Lãnh Tịnh giống như là nhìn ôn thần mà nhìn Đoan Mộc.
“Mẹ nó, anh không thích đàn ông, chẳng lẽ tôi thích đàn ông sao? Anh đây chỉ thích mỹ nữ, cũng không phải loại bị trẻ con đeo bám!” Đoan Mộc nghiêm túc trả lời.
“Vấn đề là người đeo bám, người ta cũng là mỹ nữ có thích hay không?” Lãnh Tịnh cười xấu xa.
“Phi, không cần tôi động tới, những mỹ nữ kia sẽ tự yêu tôi.” Đoan Mộc đắc ý nói.
“Ọe, buồn nôn!” Lãnh Tịnh le lưỡi nói.
“Này? Chẳng lẽ anh không có chơi qua phụ nữ? Giải bộ giống như một hòa thượng ăn chay!”
“Người phụ nữ tôi không thích, tôi sẽ không tùy tiện đem lần đầu tiên cho nhưng cô gái nơi này!” Lãnh Tịnh chua chua nói.
Anh tu luyện cũng mấy trăm năm, chưa bao giờ chạm qua phụ nữ, bao gồm những nữ yêu ở Yêu Giới, anh một người cũng không chạm qua, đến nay vẫn là trai tơ.
Cũng bởi vậy có trợ giúp tu luyện lớn đối với anh, anh đã từng thề, chỉ cầu một người tri tâm, nếu không sẽ không thất thân.
Chỉ là, không nghĩ tới lần này anh tới nhân gian, khi nhìn thấy Bạch Tuyết, anh lại bỗng không rõ đầu đuôi mà nộp tâm ra, biết rất rõ Bạch Tuyết là người phụ nữ anh không thể cầu, nhưng anh vẫn không có cách nào tự kềm chế!
Cho nên, anh mới có thể cố ý trốn tránh Bạch Tuyết.
Anh biết Bạch Tuyết vĩnh viễn đều khó có khả năng là của anh, cô là Mẫu Đơn tiên tử, tất nhiên cô thuộc về Lang Vương!
Tình của bọn họ do ông trời định.
Mà anh!
Chỉ có thể tương tư đơn phương!
“Suy nghĩ gì vậy?” Đoan Mộc phát hiện Lãnh Tịnh khác thường, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc quan tâm hỏi.
Bọn họ chính là như vậy, là anh em, gặp mặt thì cấu véo, nhưng trong lòng đều quan tâm đối phương.
“Không có gì!” Lãnh Tịnh khẽ trả lời, hình như bị đâm vào chỗ đau.
“Anh em, tôi không có cười anh, chẳng qua tôi khinh bỉ anh! Nhìn anh cũng không tệ, vì sao vẫn còn trai tân? Không phải cậu đang chậm trễ cho cô gái khác sao?” Đoan Mộc không nghĩ tới Lãnh Tịnh vẫn còn, thật bất ngờ, khá khiếp sợ!
“Tùy anh nghĩ như thế nào!” Tuy Đoan Mộc cố ý đùa cho Lãnh Tịnh vui vẻ, nhưng Lãnh Tịnh vẫn không cách nào cao hứng trở lại.
“Anh đừng nói với tôi, người anh thích là chị dâu...” Đoan Mộc nhíu lông mày, nhìn Lãnh Tịnh.
“Đúng, tôi thích cô ấy, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã bị cô ấy hấp dẫn, tôi không có cách nào tự kềm chế, tôi cũng không nhìn thấy cô gái khác!” Lãnh Tịnh đau lòng nói.
“Cái này phiền nha, đại ca chúng ta là bình dấm chua, ngộ nhỡ anh ấy biết, anh ấy sẽ giết anh!” Đoan Mộc lo lắng nói.
“Anh ấy biết, anh cũng biết tôi không cố ý!” Lãnh Tịnh khẽ trả lời, nhìn qua cả người như bị hành quyết, chán ngán thất vọng!
“Hả? Thật bất ngờ, đại ca lại biết! Anh còn có thể đứng đây! Quá chấn động!” Đoan Mộc khó có thể tin mà nhìn Lãnh Tịnh.
“Anh có ý gì? Tôi không đứng đấy, chẳng lẽ là nằm?” Lãnh Tịnh lạnh giọng hỏi.
“Bằng vào hiểu biết của tôi với đại ca, anh còn sống thì rất may mắn!” Đoan Mộc may mắn nói.
“Là may mắn. Chẳng qua sau đây tôi lại lo lắng anh sẽ thảm rồi! Đại ca tới, đằng đằng sát khí giết tới rồi.” Lãnh Tịnh có ý tốt nhắc nhở.
“Hả? Tôi ngất!”
“Anh ngất, chết càng nhanh!” Lãnh Tịnh nhắc nhở.
“Tôi biết phải làm thế nào rồi.”
Đoan Mộc vỗ gáy một cái, bất cứ giá nào, cũng chỉ có một chiêu kia!
“Đại ca, tôi phải đi hoàn thành nhiệm vụ trọng đại anh giao đây, hai người từ từ trò chuyện, anh em tôi đi trước một bước!” Đoan Mộc vỗ ngực một cái, nhìn như cam tâm tình nguyện.
Kỳ thật, trên mặt viết đầy: Anh đây là bị ép buộc!!
Lang Vương nhìn Đoan Mộc rời đi, khóe miệng khẽ động một cái, cảm giác có chút buồn cười.
Lãnh Tịnh dở khóc dở cười nhìn Đoan Mộc.
“Đại ca, anh ta không cần khoa trương như vậy chứ! Làm như bản thân sẽ bị xử chết. Kỳ thật, không biết chơi qua bao nhiêu thiếu nữ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.