Bạch Tuyết nhất định là đi giáo huấn bọn nhỏ, Lãnh Dạ hiếu kỳ, ẩn thân đi vào toilet.
Quả nhiên, Bạch Tuyết một tay chống nạnh, một tay chỉ bụng gầm nhẹ.
"Mấy đứa nhỏ các con có thể hay không yên tĩnh một lúc, cư nhiên ở trước mặt cha các con nói hươu nói vượn, may mắn là cha các con nghe khôngđược, nếu không mẹ sẽ rất mất mặt! Hiện tại mẹ muốn nghiêm túc suy nghĩmột chút rốt cuộc có nên không thừa nhận chuyện mẹ mang thai , ai bảocác con nói lung tung !" Bạch Tuyết uy hiếp.
"Mẹ..." Thanh âm ngọt ngào, mềm dẻo vang lên, sói con số ba giỏi nhất là dỗ người, chính là vì thanh âm ngọt ngào chết người này, khiến cơn giận của Bạch Tuyết giảm đi một nửa, tiểu gia hỏa này liền tiếp tục làmnũng.
"Mẹ, không nên... con chỉ muốn cho cha biết chúng con tồn tại..." Vẫn là giọng nói chết người.
"Ai bảo các con không nghe lời!" Bạch Tuyết nói thật nhỏ, trong giọng nói không còn chút tức giận nào.
Kỳ thực, trong lòng Bạch Tuyết rất muốn Lãnh Dạ biết nàng mang thai, thế nhưng, chuyện mới vừa rồi thật nguy hiểm, nếu như bị Lãnh Dạ nghe thấynhững lời này, anh ấy sẽ cho là mình rất khát khao, bị anh cắm có baonhiêu thoải mái đâu! Không thể để anh ấy biết, quá mất mặt!
"Mẹ, sau này, ba đứa bọn con sẽ ngoan ngoãn , mẹ... không nên tức giậncó được không... con thật rất yêu mẹ..." Thanh âm ngọt ngào tựa hồ có ma lực, đem toàn bộ cơn tức giận của Bạch Tuyết biến mất.
Sao không biết, lúc này trong lòng bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-tong-giam-doc-vo-yeu-duoc-cung-ma-hoang/555374/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.