"A? Muốn xem?" Bạch Tuyết không ngờ Lãnh Dạ muốn nhìn lễ vật đặc biệt của cô.
"Ừ, anh muốn xem." Lãnh Dạ cố ý vươn tay ra.
"Thế nhưng, thế nhưng, bây giờ vẫn chưa thể nhìn món quà này, bởi vì bởi vì..." Bạch Tuyết ấp a ấp úng nói.
"Mẹ, xin mẹ không nên dằn vặt chúng con!"
"Mẹ, nếu mẹ không nói, chúng con sẽ để cho cha nghe thấy chúng con nói chuyện ?"
"Không được ——" Bạch Tuyết sốt ruột kêu to hơn.
"Không được?" Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.
"A, không phải là không được, hiện giờ chưa thể xem được..." Bạch Tuyết lại một lần nữa gãi gãi đầu.
"Vậy thì tốt , thôi, đi ăn cơm." Lãnh Dạ thực sự là thua cô gái nhỏ này , chuyện đó khó khăn như thế sao?
Ai tới nói cho hắn biết, thật sự là khó khăn như thế sao?
Lãnh Dạ làm như không hiểu cô gái nhỏ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
"Ăn ăn cơm? Em em còn có chút chuyện ?" Bạch Tuyết cảm giác mình thật vô dụng, vì sao không dám nói ra chứ? Giả như anh ấy không thừa nhận bọnnhỏ, cùng lắm thì chính mình nuôi bọn nhỏ!
Nhìn Lãnh Dạ sắp đi ra ngoài, Bạch Tuyết sốt ruột liền đi theo, đôi môimỉm cười ngọt ngào, vươn tay nhỏ bé ôm lấy cổ Lãnh Dạ kéo xuống, nỗ lựckiễng đầu ngón chân, đưa miệng ghé sát tai Lãnh Dạ , mắt nhìn xuống bụng một cái, sau đó nhỏ giọng nói thầm .
Cuối cùng hài lòng rời khỏi tai Lãnh Dạ
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết đỏ bừng, mong chờ nhìn Lãnh Dạ , vừa xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-tong-giam-doc-vo-yeu-duoc-cung-ma-hoang/555373/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.