Lang biết dùng cái giá nhỏ nhất, để đổi lấy hồi báo lớn nhất.
Chúng là một loại động vật phi thường tinh ranh.
Lâu Ánh Thần không biết Lang Vương vì sao đột nhiên đối tốt với mình, trong trí nhớ của y vẫn tàn giữ cảm giác sốc khi nó thốt ra câu “Làm nô lệ của ta, hoặc là, chết”, đó là thái độ cao chót vót tuyệt đối yêu cầu người khác phải phục tùng, một con lang bình thường tuyệt đối sẽ không có thái độ đó, cũng giống như bách tính bình thường vĩnh viễn không có thói quen mở miệng ra sát lệnh như đế vương, trên thân phận cách biệt thiên địa. Chỉ là khi hoàn toàn không thể nhìn thấu đối thủ, lẳng lặng quan sát thay đổi là sự phòng ngự tốt nhất.
Cũng giống như binh đến tướng ngăn, nước đến đắp đê.
Trước mắt có thể làm, chỉ là như vậy thôi. Thấy Lâu Ánh Thần chơi trò đuổi bắt chạy nhảy với thỏ hoang, Lang Vương cảm giác một cổ phẫn nộ không rõ từ đâu đến, và cả bó tay.
Gia hỏa này, trước đây rốt cuộc là săn mồi thế nào…….
Khiến nó có một xung động rất muốn nhào ra cắn y một trận.
Thật ra Lâu Ánh Thần cũng biết bản thân làm rất tệ, nhưng y vẫn không có biện pháp khống chế tính linh hoạt của thân thể 100%, hơn nữa, hành động trước đây đều là đấu với đối thủ, còn mà muốn làm như kẻ trộm len lén tiếp cận, cho dù là bị phát hiện, cũng đều là người ta đuổi y, nào giống hiện tại muốn y đuổi theo người khác a? Huống hồ, khi xâm nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/73915/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.