Lâu Ánh Thần nhớ, Lạc người có thể coi như là thân thuộc nhất với y từng đánh giá, nếu như y có thêm một chút cường thế và ý thức xâm lược, bớt đi một chút tùy ý an nhiên, vậy thì chuyện trở thành sát thủ nhất lưu không là vấn đề gì cả.
Đáng tiếc y không làm được, cũng chung qua chỉ ở hàng nhị lưu thôi.
Trời sinh đã vậy, rất khó thay đổi.
Giống như những lần tai nạn này, cho dù uy hiếp đến tính mạng, Lâu Ánh Thần cũng không có ý niệm quá mức cường liệt gì, có lẽ là trái tim chưa hoàn chỉnh? Lâu Ánh Thần cảm thấy bản thân mượn cớ thật buồn cười. Dùng đường nhìn không tốn nhiều thời gian đã thích ứng ngóng nhìn ra mớ đá loạn xa xa, bên tai là giọng điệu mỉa mai của thanh lang.
Trong lòng ngươi, thật sự muốn trở về? Thật ra, chỉ là cảm thấy chẳng sao cả thôi. Trở về thì sao, không trở về, thì lại thế nào?
Có lẽ, bản thân vô cùng ích kỷ và lãnh đạm.
Lang Vương âm thầm không tiếng động lại gần, lớp lông ướt đẫm dán sát vào thân thể ái nhân, nó nghe được lời của thanh lang, tự nhiên cũng nhìn ra phản ứng của Lâu Ánh Thần. “Đừng nghĩ nhiều nữa, bất luận thế nào, chúng ta đều ở bên nhau.”
Mưa từ từ ngừng lại, bầu trời âm u lại không hề tản đi, mây đen lặng lẽ cuồn cuộn, tựa hồ đang ấp ủ một tai nạn còn lớn hơn. “Nếu như, ta chết rồi, ngươi sẽ làm thế nào?’
Đang đi, Lâu Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885969/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.