Thanh lang nằm trên bãi cỏ, nghiêng đầu nhìn Xích Nha đang hôn mê nằm bên cạnh, trong một thoáng có chút thất thần.
Dưới mặt trời chiếu rọi, lớp lông của Xích Nha hiện rõ một tầng sắc đỏ, tựa hồ địa chất có chút cứng, lớp lông sau cổ vẫn dựng đứng, kéo dài đến sau lưng, vì vết thương gần đó đã kết sẹo, nên lông cứng lại với nhau, loạn tạp nghiêng ngã trái phải, rất hiển nhiên không có được chăm chỉ thanh tẩy qua.
Không nghĩ gì nhiều, nó đi lại gần, càng dán sát vào Xích Nha, sau đó tỉ mỉ nhẹ liếm trên vết thương chân sau của Xích Nha, lông ở đó dần dần ẩm ướt tách ra, lại bị cố ý cẩn thận liếm thuận qua một bên. Trong khoang miệng có thêm chút vị đọng của máu khô, thanh lang cũng không để ý, một lòng một dạ lo liếm, tựa hồ đột nhiên cảm giác được cái gì, nó ngẩng đầu, miệng thì vẫn tiếp tục nhẹ liếm kéo đứt quãng, ánh mắt lại bắt đầu chuyên chú nhìn gương mặt Xích Nha. Đôi mắt nhắm chặt đó nhẹ run đến khó thấy, đột nhiên lại mở ra.
“……..”
Thanh lang “ngô” một tiếng, tâm tình phức tạp ngẩng đầu lên, nghĩ một lúc cũng không biết bản thân nên nói cái gì dưới tình cảnh này, một lúc lâu trầm mặc, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy ánh mắt mê mang của Xích Nha tản mác, sau khi ý thức thanh tỉnh thì phản ứng đầu tiên là lùi về, rồi nhe răng. Là phòng bị, và cái nhìn địch ý.
Không thể không nói tâm tình thoáng chốc trầm nặng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885950/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.