Giống như băng đang từ từ bao vây đông chặt lại, một cảm giác không giống với đau đớn từ các đầu tứ chi xâm nhập, từ từ không bạo tàn càng khiến người ta hoảng sợ. Sau đó, cứng ngắc dịu dàng đoạt mất lực hành động, thậm chí là năng lực ngôn ngữ. Xích Nha ngã rất lâu mới phát hiện không chỉ có mình nó ngã xuống, phía trước và phía sau nó, đại bộ phận thậm chí nên nói là toàn bộ lang, đều ngã phục xuống một cách kỳ lạ, không thể động đậy.
Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
Mắt còn có thể nhìn thấy, đại não còn có thể suy nghĩ nhưng thân thể lại không thể hành động.
Một cảm giác bức bách từ trong lòng trào ra, nó nỗ lực muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể, nhưng không có tác dụng, giống như ý thức và thân thể đã phân ly, nó chỉ có thể nằm đó, thở dốc lắng nghe tiếng gió như có như không nhẹ thổi qua trong không khí.
Rất tối. Mới đầu còn không cảm thấy, nhưng thời gian càng dài càng cảm thấy bên cạnh rất tối, lẽ nào không nhìn thấy nữa? Xích Nha kinh hoảng, nhưng qua dư quang nó có thể tiếp nhận được một chút ánh sáng cường liệt từ xa xa một bên, ánh sáng của nơi đó, càng lúc càng chói mắt. Bên cạnh, dị thường an tĩnh, lỗ tai dán lên mặt đất nhạy bén phát giác được một chút âm thanh quái dị.
Lạt xạt……. lạt xạt……. xì xì…….
Đó là…… cái gì……
Da thịt dường như bị giật điện, lông dựng thẳng từ đầu tới đuôi, hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885948/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.