“Ngươi biết ta đã nhịn cực khổ thế nào không”
Nếu như ngay cả ám thị lộ liễu thế này mà cũng không nghe hiểu, Lâu Ánh Thần cũng không cần lăn lộn nữa. Bị Lang Vương ngậm lớp da sau cổ lên như xách gà đem vào chỗ tối, vừa mở thả miệng ra, y liền vù một cái nhảy lên, chủ động nhảy tới cắn lên phần cổ của Lang Vương. Cắn xé lúc này tự nhiên không phải là loại xé da róc thịt như đối với thức ăn, nhưng khí thế đó cũng giống như đang đối đầu với con mồi dũng mãnh không chút sợ hãi.
Lang Vương ngây ra lập tức, sau đó tựa hồ hiểu rõ ý đồ trong hành vi này của Lâu Ánh Thần, trong lòng thầm cười: Xem ra tiểu tử này vẫn còn để trong lòng về lần phản công thất bại đó a…….. nhưng mà nó cũng cảm thấy mới mẻ, nghiêng người nằm xuống như người nào đó rồi dùng vuốt trước trêu ghẹo lỗ tai của Lâu Ánh Thần.
“Thật sự là chia ly rất lâu rồi…….”
Lời nói có chút cảm khái bay vào trong tay, Lâu Ánh Thần ngây ngẩn, cái miệng rời khỏi đám lông đã bị hoành hành không ra cái dạng gì nữa, vừa mới “Ngô?” một tiếng, Lang Vương đó đã lật người lại, sau đầu một trận mát lạnh, chính mình đã bị áp lên mặt tuyết. “Ngươi……”
Lâu Ánh Thần trong tiềm thức muốn nói lời khinh thường, nhưng ý thức được vừa rồi bản thân dùng cũng chính là chiêu này liền ngậm miệng lại, vẻ mặt phẫn hận trừng mắt nhìn đối phương.
Lang Vương cười đắc ý, cái đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885916/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.