“Mãnh Cáp?!”
So với sự xuất hiện giúp đỡ của Lâu Ánh Thần, tựa hồ Phong Khởi càng thêm kinh dị với con sinh vật vừa xuất hiện trước mắt này.
Lâu Ánh Thàn một mặt giãy giãy chân phải, với mong muốn giãy được cái con khỉ luôn thích dính lấy y ra, một mặt nghi hoặc ngẩng đầu: “Mãnh Cáp? Là thứ gì?”
Chỉ thấy một vòng lang xung quanh dùng một nhãn thần như nhìn quái vật nhìn y, sau đó, mục quang lại nhất tề rơi xuống chân phải của y.
Ách Sẽ không phải là
Tóm lại vẫn muốn giãy con khỉ này ra, Lâu Ánh Thần nhìn quanh với nhãn thần hoài nghi: Mãnh Cáp? Nó không phải là khỉ sao? Một cái đầu bốn cái chân, còn có một cái đuôi. (Thần Thần, ngươi cũng giống vậy nha……)
Phong Khởi đã đi tới, máu thịt chỗ vết thương bị lay động đều nhìn thấy rõ, Lâu Ánh Thần nhíu mày, cảm thấy trong tim có một chút không thoải mái. Y cảm thấy sự thù địch trong lòng không biết từ lúc nào đã tiêu thất rồi, nhìn thấy huyết dịch nhưng không còn hưng phấn nữa, mà là…….. buồn nôn.
Tỉ mỉ nhìn cái con được coi là khỉ trong mắt của Lâu Ánh Thần, Phong Khởi xác định nói: “Là Mãnh Cáp…… Lâu Ánh Thần, ngươi…… còn không mau đem nó……” “Giết chết?”
Lâu Ánh Thần hỏi lại, thấy Phong Khởi ngầm thừa nhận, sắc mặt đã không mấy dễ coi, y không thích hài tử, nhưng cũng không đến mức độ phải giết chết người ta, “Tại sao? Nó chỉ là một tiểu đông tây.”
“Tiểu đông tây??!”
Phù Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885784/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.