Thế sự khó liệu trước, càng có nhiều lúc không phải con người có thể nắm giữ.
Đứng thẳng trên vách vực cheo leo, Lâu Ánh Thần ngóng nhìn cái rãnh liên thông hai bên bờ rộng không đến một mét, dài cũng không quá trăm mét đó, nói không sợ hãi là không có khả năng.
Cẩn thận tỉ mỉ nhấn nhấn chân trước xuống, giãn ra khoảng cách hai mét, mắt lại không tự giác nhìn xuyên thấu qua con đường nhỏ dưới chân đến vách vực sương khí phiêu lãng, sâu không thấy đáy. Phía dưới có gió lạnh thổi lên, nhất thời lông toàn thân dựng đứng.
“Ô ô……”
Từ trong cổ họng phát ra mấy tiếng gầm, Lâu Ánh Thần nằm sụp xuống, lỗ tai vô thức dán dính vào hai bên não. Y đột nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ, có một lần đến công viên chơi đùa, trong lúc hưng phấn trèo lên kệ nhôm cùng với mấy đứa trẻ lớn hơn y, sau đó là kinh nghiệm bị kẹt ở trên đó một đêm. Nếu là bình thường y sẽ không co ro như vậy, nhưng hiện tại, tầm nhìn không thích ứng khiến trong lòng y một trận trống trận, hơn nữa cũng thật sự co về. Tựa như con ốc sên rút đầu về, trong lòng Lâu Ánh Thần nặng nề than thở, tự lẩm bẩm: “Không muốn quay trở về, lại không thể đi tới trước, thật sự….. làm sao đây a……?” Y nằm trên đám cỏ cạnh bờ vực, không bao lâu lại ngồi dậy, từ dưới bụng rớt xuống một mớ cỏ và nước sương, mới phát hiện mà cười khổ, toàn thân thê thảm còn vượt xa hơn cả dự cảm vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885776/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.