Thượng đế nói: Ra ngoài đừng quên mang dù, một lát ta sẽ tưới hoa.
===== +====+ =====
Hai tháng, không ngắn không dài, mùa màng cũng đã chuyển sang hạ.
Trong thời gian này, Lâu Ánh Thần trừ như cỗ máy cắn nuốt mớ thịt thú mà bọn lang ném cho, thì đa phần là nằm ngủ, suốt ngày suốt đêm nằm trên đám cỏ như đang ngủ đông, trở thành giống như một bức tượng làm bằng đất sét. Thậm chí ngay cả gió thổi qua cũng không thể làm lông của y lay động được. Trừ Phong Khởi và Nguyệt Tô đến xem thương thế của y, thì không có một con lang nào quan tâm lo lắng cho y nữa.
Nhưng mà không sao cả, hiện tại y không cần sự thương hại hay đồng tình của chúng, điều duy nhất cần thiết, là thức ăn, tiếp nhận năng lượng. Các loại sâu bọ nhỏ trong bùn đất làm vết thương ngứa ngáy, nhưng cũng giúp đông chặt cứng những nơi da thịt rách thành khe sâu, tránh để vết thương lại lần thứ hai tiếp xúc với loại sâu bọ khác. Giống như một bao bảo hộ nhưng lại mang theo nguy hiểm, bảo chứng trong một thời gian ngắn nhất Lâu Ánh Thần sẽ chọn lựa sinh, hoặc tử.
Tiếng sấm oanh động, như tiếng gầm của dã thú bị thương trước khi chết.
Cơn mưa đầu tiên của mùa hạ, đổ xuống khi màn đêm đang dầy đặc.
Phong Khởi từ trong giấc ngủ nhạt tỉnh lại, nó hít được một chút hơi nước mát lạnh trong không khí, có chút lo lắng nhìn ra bên ngoài động, khi nó đứng lên làm Lôi Lạc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885775/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.