Ta chỉ biết lắc đầu thở dài — nha đầu này, đúng là không cứu nổi.
“Ngươi và bọn họ giống nhau, đều ngu muội. Đều nghĩ rằng Vệ Quan cưới ta… chỉ vì muốn báo ơn cứu mạng.”
La Hỉ Nhi ngẩn người, ngơ ngác hỏi lại:
“Chẳng lẽ… không phải sao?”
Ta thở dài, khẽ vung tay. Thị vệ lập tức tiến lên, áp giải nàng ra ngoài.
“La Hỉ Nhi, ta từng ghi nhớ chuyện năm xưa ngươi dám lên tiếng giúp ta, nên mới cứu ngươi ra, còn đưa ngươi vào phủ, cho ngươi hưởng phúc. Nhưng nay, ngươi đã sinh lòng hại ta — ta tuyệt đối sẽ không giữ ngươi lại thêm một ngày nào nữa.”
Ta thương hại nàng, đối xử t.ử tế với nàng, là mong nàng cũng lấy thiện ý đáp lại — chứ không phải để nàng vong ân phụ nghĩa, quay đầu lại hãm hại ta.
Ta báo địa chỉ thôn La gia, lệnh cho thị vệ đưa nàng theo đường cũ mà quay về.
La Hỉ Nhi liều mạng vùng vẫy, nước mắt nước mũi đầy mặt, hai chân níu chặt khung cửa, không chịu đi:
“Lương Trác Ngọc! Ngươi có tin ta c.h.ế.t cho ngươi xem không!”
Ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói:
“Giữa đám người trong Hầu phủ này, chỉ có ngươi là rõ nhất chuyện ta đã từng khổ sở ra sao. Nếu như Vệ Quan thật sự không biết chuyện ta từng gả chồng sinh con, vì vậy mà phạt roi đ.á.n.h c.h.ế.t ta—”
Ta ngoảnh lại nhìn nàng lần cuối:
“Đến lúc ấy ngươi còn chẳng buồn quan tâm sống c.h.ế.t của ta, thì ta có lý gì mà phải lo đến sống c.h.ế.t của ngươi?”
Ta nhếch môi cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-moc/4945973/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.