Đêm ấy, ta nằm gối đầu lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của Vệ Quan, ngón tay khẽ vuốt vết sẹo dài dưới xương quai xanh của hắn, bật cười hỏi:
“Nếu quân hầu mệt rồi, ta sẽ biết tiết chế một chút, học cái gọi là liêm sỉ — được không?”
Hắn dùng một tay khống chế hai cổ tay ta, trói ngược ra sau lưng, ép ta dán sát vào người hắn.
Tai kề tai, má chạm má. Hắn ngẩng đầu, c.ắ.n đứt dải áo của ta, thì thầm:
“Ta muốn lấy biệt viện Hoài Tố ở ngoại thành kinh đô, đấu với phu nhân một trận.”
Biệt viện Hoài Tố — chỉ riêng mảnh đất ấy thôi, đã là vô giá.
Ta lập tức hứng thú, nhướng mày hỏi hắn muốn đấu cái gì.
“Nếu ta là người than mệt trước, biệt viện ấy sẽ tặng phu nhân làm hí lâu.”
Vệ Quan cười xấu xa, không nói thêm lời nào, liền kéo màn trướng xuống…
Đêm đó, ta mệt đến ngủ thiếp đi từ sớm, nhưng khi tỉnh dậy lờ mờ, liền thấy khế đất và sổ nhà của biệt viện đã đặt ngay bên gối mình.
Trong cơn mơ màng, ta chỉ cảm thấy có một nụ hôn thật khẽ rơi xuống môi.
Vệ Quan ôm ta rất chặt, giọng hắn vừa yêu vừa giận:
“Lương Trác Ngọc… nếu có một ngày ta c.h.ế.t nơi sa trường, thì dù chỉ vì thân thể cường tráng này, nàng cũng nên vì ta mà khóc một trận chứ…”
Bắt một kẻ lòng dạ sắt đá như ta khóc tang, nghĩa là muốn ta động lòng.
Mà con người chỉ muốn có được chân tâm của ai đó — khi chính mình đã động tâm trước.
🍒Chào mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-moc/4945972/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.