Vệ Quan hơi nhướng mày, ánh mắt đen thẫm ngập tràn nghi hoặc:
“Nàng đưa ta về nhà, để ta nhìn thấy phòng nàng đầy những binh thư đã lật nát. Nàng lại ‘vô tình’ đẩy cửa nhà xí, để ta trông thấy phu quân ngốc của nàng.”
Hắn nghiêng người sát lại, ánh nước sông lay động phản chiếu trong đôi mắt hắn.
Vệ Quan đến rất gần, gần đến mức ta có thể ngửi được mùi rỉ sắt trên áo giáp hắn.
“Lương nương tử, là nàng cố ý — đúng không?”
“Phải.” Ta ngẩng đầu nhìn thẳng, không giấu dã tâm.
“Ta và tiểu Hầu gia giống nhau, đều mất cha từ sớm, đều cùng mẫu thân đơn độc sinh tồn. Muốn sống, phải có thủ đoạn.”
Hắn tiến thêm một bước, hỏi vì sao không sớm để hắn làm chủ — hắn có thể cứu ta ra ngoài.
Ta cũng chẳng kém cạnh, bước thêm một bước, tấm thân mềm mại tựa lên bộ giáp lạnh ngắt kia:
“Tiểu Hầu gia, chỉ ra khỏi đây thì có gì là bản lĩnh? Ta muốn cả đời này có một chốn phú quý vững vàng để nương thân.”
Ta biết hắn xứng với những thiên kim thế gia, nhưng điều ta có thể cho, chưa chắc họ đã cho được.
“Quân Hầu, nếu ngài cưới ta, ta nhất định giữ cho phủ ngài vững như Thái Sơn. Dù hổ sói rình quanh, ta cũng có thể c.ắ.n xuống một miếng thịt của chúng.”
Đối với kẻ thông minh, phải nói lời thông minh. Vậy nên từ khoảnh khắc đó, Vệ Quan đã hiểu rõ ta đang mưu cầu điều gì.
Hắn dường như bị lời ta lay động, không nhịn được bật cười, nhưng băng tuyết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-moc/4945970/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.