La đại nương nghe vậy mới thấy yên tâm hơn, còn đưa thêm cho ta một miếng bánh thô:
“Con ngoan, đợi con sinh được đứa con trai, sau này nó ra làm tướng làm quan, phong hầu bái tướng, còn có thể xin cho con một đạo sắc phong, đến khi ấy mới thật là phúc phần!”
Bề ngoài ta cười cười gật gù đáp lại, trong lòng lại cười lạnh một tiếng:
— Cái nhà chuyên sinh ra lũ ngốc như vậy, còn mơ tưởng phong hầu bái tướng? Tay chân đủ đầy đã là may lắm rồi! Nhà này dù nghèo hèn, nhưng vẫn còn một người hiểu chuyện — chính là La Hỉ Nhi, muội muội của tên ngốc t.ử ấy.
Phụ thân nàng không cho ngồi cùng bàn ăn, mẫu thân nàng chẳng cho bánh, chỉ đưa cho nàng một bát nước loãng đến mức soi rõ cả bóng trăng.
Nàng ngồi xổm trên bậc cửa, khẽ nói bằng giọng run run:
“Đây là cưỡng đoạt dân nữ… bị bắt là phải ngồi tù đấy.”
Nàng không chỉ đích danh ai, nhưng tất cả đều hiểu rõ — nàng đang mắng chính phụ mẫu mình.
La Mãn Thương lập tức đổi sắc mặt, đập đôi đũa xuống bàn, đứng bật dậy, nắm lấy chiếc ghế nhỏ dưới mông.
Hắn vung ghế lên, giận dữ lao tới:
“Tiện nhân, ngươi lải nhải cái gì đó!”
Ta lập tức đứng dậy chắn trước, còn La Hỉ Nhi đã xoay người muốn chạy. Nhưng chẳng ai ngờ người cha kia không hề do dự, ra tay cực nhanh — chiếc ghế giáng thẳng vào hông nàng.
Cơ thể gầy guộc của cô bé đổ vật xuống sân, ho sặc sụa.
La Hỉ Nhi là người duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-moc/4945969/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.