Nhìn thảo nguyên từ xa xa không thấy được màu xanh của cỏ hòa cùng màu xanh của bầu trời, trải dài ngút mắt mà chỉ có sự trống trải mênh mông tràn ngập.
Nhiều dấu tuyết đọng điểm xuyết trên sự vô biên vô hạn của màu ố vàng ảm đạm, khiến cho người ta vừa nhìn thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ sự cô tịch một cách kỳ lạ. Thảo nguyên rất thê lương cô độc nhưng xem ra cũng thật mênh mông hoa lệ.
Ngô Vũ Thân đã đứng ở đay được một lúc, sắc trời dần dần ảm đạm. Tính theo thời gian, tuy bây giờ chắc hẳn đã là đầu xuân, là mùa cuẩ vạn vật sinh sôi nảy nở nhưng trước mắt Ngô Vũ Thân lại không có một màu xanh nào, kể cả trong lòng của cậu ta.
Cậu ta không thể không thừa nhận mình đã thất bại một cách triệt để, không ai có thể theo dõi được Hoàn Nhan Phi Hoa, bản thân cậu ta cũng không thể. Vốn cậu ta cho rằng bất luận thế nào, cho dù phải liều mạng thì cũng phải làm nên một chuyện rầm rộ nhưng khẩu súng bên hông vẫn lạnh ngắt như băng, đến cơ hội được rút ra cũng không có.
Chân trời hiện lên một vầng cam của ánh tà dương, gió lạnh giống như có linh hồn, không biết từ lúc nào đã xuyên qua áo lông, chạm đến da thịt, nổi cả da gà. Thảo nguyên vốn ố vàng không chút sức sống dưới ánh sáng còn sót lại của chiều tà cũng tản ra hào quang của màu vàng nhàn nhạt.
Vài người chăn dê xuất hiện phía chân trời đang cưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578504/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.