- Là ai vậy? Lâm Dật Phi nhíu mày như đang trầm tư, quả thực hắn cũng không nghĩ ra hắn thì có bạn bè gì chung với Đinh Tác Phi, người mà bọn họ cùng quen e rằng chỉ có Trần Lương Hòa và Phương Vũ Dương.
- Vũ Thân. Khi Đinh Tác Phi nói ra hai chữ này thì rất thấp rất nhẹ, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh một cái, nhưng hiển nhiên sự cẩn thận của anh ta là dư thừa vì ngoài hai người bọn họ ra không còn bất cứ ai khác.
- Hả? Lâm Dật Phi nhướng mày lên, thậm chí có chút biến sắc: - Anh cũng quen Ngô Vũ Thân sao?
- Chẳng những quen biết mà còn là anh em thân thiết lớn lên cùng nhau nữa. Đinh Tác Phi cười nói: - Cậu ấy thường nhắc đến cậu với tôi, nói nửa năm trước cậu Lâm đã đánh bại bọn tội phạm trong một vụ cướp ngân hàng, một trận thành danh. Lúc đầu nếu như không phải là vì cậu thì không chừng cậu ấy đã chết trong đó rồi cũng nên.
Lâm Dật Phi cười cười: - Đây đều là chuyện từ đời thuở nào rồi mà cậu ấy vẫn còn nhớ rõ vậy sao?
- Cậu Lâm nói câu này sai rồi, đôi khi có một số chuyện cậu vĩnh viễn cũng khó có thể quên được. Đinh Tác Phi trầm giọng nói: - Hiện tôi cũng có chút ghen tỵ, tuy tôi và cậu ấy chơi với nhau từ bé cho đến lớn nhưng cậu ấy lại nói người bạn tốt trên đời này không nghi ngờ gì mà chính là cậu Lâm.
Lâm Dật Phi lại uống một ngụm trà, một lúc lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578503/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.