Có nhiều người khi diễn kịch đều không thể quên mình là một diễn viên, đương nhiên cũng có người không nhớ mình là diễn viên, bởi vì người đó biết trong diễn xuất, bản thân chỉ là một vai tiểu tốt.
Đinh Tác Phi không hề khoa trương, thậm chí có thể nói là khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng nỗi đau sâu sắc trong mắt y lại khiến Lâm Dật Phi có phần xúc động:
– Thực ra công phu của anh không tệ, ít ra mạnh hơn Phương Vũ Dương, chỉ cần cố gắng, tôi nghĩ sẽ có lúc tiến bộ vượt bậc.
Nghe Lâm Dật Phi so sánh võ công của mình, khóe miệng Đinh Tác Phi khẽ giựt, rất nhẹ, chớp mắt liền biến mất:
– Nhưng trên đời này không chỉ cần năng lực thì có thể nổi bật, cậu còn cần cả thời cơ mới được.
– Chẳng phải giờ anh có thời cơ rất tốt đó sao.
Lâm Dật Phi cười:
– Anh có thể ở cạnh Trần Lương Hòa, chỉ cần chịu khổ, sẽ không là thế thân vĩnh viễn đâu, có điều…
Đinh Tác Phi thấy hắn ngập ngừng, gấp gáp hỏi:
– Có điều gì?
– Có điều anh thật sự nghĩ rằng nổi tiếng là việc tốt ư?
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Nổi tiếng rồi, cái tên hình như không còn là của anh nữa, lúc nào cũng ở trên miệng người khác. Con người mà, làm việc không thể theo ý mình, người ở giang hồ, thân bất do kỷ tuyệt đối không phải nói suông. Cho nên tôi thấy trước khi anh muốn nổi tiếng, nên suy nghĩ xem đây có phải là thứ mà anh theo đuổi hay không.
Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578473/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.