– Bỏ qua?
Trần Lương Hòa móc cái bật lửa ra châm điếu xì gà, nhả ra một vòng khói, khiến khuôn mặt của anh ta có vẻ mông lung:
– Đương nhiên không thể cứ bỏ qua như vậy được nhưng lần này chú và Triệu Đạo đến Bắc Kinh, điều quan trọng vẫn là tập trung vào quay phim, còn về phần Lâm Dật Phi thì cháu yên tâm đi, chúng ta có thể chơi dần dần với cậu ta. Vũ Dương, cháu phải biết rằng trên đời này cái mạnh không phải là võ công mà là cái này.
Ông ta chỉ chỉ vào đầu, cười lạnh nói:
– Đánh bại một người tuyệt đối không thể lấy cứng chọi với cứng, chúng ta phải tìm nhược điểm của cậu ta thì mới dễ xuống tay.
– Cậu ta có khuyết điểm gì chứ?
Phương Vũ Dương có chút khó hiểu.
– Hiện giờ cậu ta hoàn toàn kín kẽ nhưng cuối cùng sẽ có thôi.
Dáng vẻ Trần Lương Hòa như đã định liệu trước:
– Mọi người ai cũng giống nhau, chuyện này cháu không cần vội, người này vẫn có giá trị rất lớn. Cậu ta có võ công cao cường như vậy thì rất có khả năng có quan hệ với bên kia.
Phương Vũ Dương có được lời hứa hẹn suông thì có vẻ khá chán nản, nghe thấy bên kia thì tinh thần rung động:
– Bên kia? Hiện giờ sao rồi?
Trần Lương Hòa rít điếu xì gà, chậm rãi nhắm hai mắt lại, không có phản ứng gì. Phương Vũ Dương va phải cái đinh mềm, không nhịn được thì thào:
– Thực ra Lâm Dật Phi cũng là người, chúng ta không có lý do gì mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578472/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.