Nói tới đây nét mặt ả thoáng chút bi ai, nhưng không hề có sự căm giận, có lẽ trong lòng ả đã chết từ lâu, ả nói tiếp:
– Sau đó, cha tôi do thua bạc, phải trả nợ bài bạc nên đã gả ta cho tên què họ Lý ở thôn bên cạnh, tên Lý Tài Phùng đó hơn bốn mươi tuổi, vợ chết, nhưng hắn tôi có tiền nên có thể lấy được con gái mười bảy mười tám tuổi thì có gì đáng cười đâu?
Ánh mắt Lâm Dật Phi chuyển dần từ tay ả lên nhìn nét măt của ả, trên khuôn mặt đầy vẻ phong trần kia vẫn có vẻ đoan chính ngũ quan, có lẽ khi còn trẻ, ả cũng là người con gái khiến nhiều người phải say mê.
– Sau khi tôi được gả đi, tên què kia nhanh chóng biết được tôi không còn trong trắng, nực cười ở chỗ, đàn ông có thể ra ngoài bậy bạ, có thể quan hệ với mười mấy người phụ nữ, tuy nhiên lại không dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ của mình có quan hệ với người đàn ông khác.
Hồ Hoa Anh nét mặt lạnh lùng như băng ả nói tiếp:
– Hắn sợ mất mặt, cho nên hắn không nói ra, nhưng ngày nào hắn cũng dày vò tôi, đêm cũng như ngày ngoài phát tiết ra hắn còn đánh mắng tôi thậm tệ, tôi vốn muốn chết đi cho rảnh, khi đó, người phụ nữ không có cách nào khác ngoài việc tìm đến cái chết, nhưng đúng lúc đó tôi phát hiện mình đã có thai, cái thai đó là của người đàn ông đầu tiên tôi đã yêu, cho nên tôi nhịn nhục chờ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578422/chuong-364-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.