Nhưng bây giờ đã qua mấy chục năm rồi, xem bộ dạng của Phương lão gia, cũng đã già yếu lắm rồi, nếu không gặp được mình, rất có thể không sống được qua năm nay, song ông ta chỉ có một hy vọng duy nhất là Quân Ức biết võ, hơn nữa nội công thâm hậu, cho nên hiện giờ sức khỏe vẫn còn tốt, nhưng khi ông cụ Phương khi nói về võ công của Quân Ức lời ít mà ý nhiều, nhưng Lâm Dật Phi biết, từ một hộp pháo mà biến thành sắt vụn tuyệt đối không phải một người luyện võ nào cũng có thể làm được.
– Sau này.
Ông cụ Phương nhìn bức tranh mơ hồ nói:
– Bọn ông bị giải phóng quân bắt, không hề phản kháng, điều này cho thấy là đã tìm được phương hướng đúng cho bản thân, do tác chiến dũng cảm nên dần dần cũng được cấp trên tán thưởng, nhưng Quân Ức lại buồn bã không vui, cô không vui với việc ai đánh ai, cô nói muốn đến Thượng Hải nghe ngóng tình hình, khi đó tôi không muốn đi, nhưng có một ngày, Thủ Nghiệp lại đi theo cô ấy không biết sau này sẽ ra sao.
– Ông nội của cháu?
Bách Lý Băng thất thanh hỏi.
Ông cụ Phương gật gật đầu nói:
– Đúng vậy, sau khi chúng ta đến khu giải phóng, mới quen ông nội cháu, một thanh niên rất nhanh nhẹn, võ công của ông ta còn giỏi hơn ta nữa, ta đây giữa đường đứt gánh sau này được danh sư chỉ bảo nhưng vẫn đánh không lại ông ta, khi ông ta nhìn thấy Quân Ức đã thích bà ấy rồi, cho nên khi bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578406/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.