Chương trước
Chương sau
Nhưng bây giờ đã qua mấy chục năm rồi, xem bộ dạng của Phương lão gia, cũng đã già yếu lắm rồi, nếu không gặp được mình, rất có thể không sống được qua năm nay, song ông ta chỉ có một hy vọng duy nhất là Quân Ức biết võ, hơn nữa nội công thâm hậu, cho nên hiện giờ sức khỏe vẫn còn tốt, nhưng khi ông cụ Phương khi nói về võ công của Quân Ức lời ít mà ý nhiều, nhưng Lâm Dật Phi biết, từ một hộp pháo mà biến thành sắt vụn tuyệt đối không phải một người luyện võ nào cũng có thể làm được.
– Sau này.
Ông cụ Phương nhìn bức tranh mơ hồ nói:
– Bọn ông bị giải phóng quân bắt, không hề phản kháng, điều này cho thấy là đã tìm được phương hướng đúng cho bản thân, do tác chiến dũng cảm nên dần dần cũng được cấp trên tán thưởng, nhưng Quân Ức lại buồn bã không vui, cô không vui với việc ai đánh ai, cô nói muốn đến Thượng Hải nghe ngóng tình hình, khi đó tôi không muốn đi, nhưng có một ngày, Thủ Nghiệp lại đi theo cô ấy không biết sau này sẽ ra sao.
– Ông nội của cháu?
Bách Lý Băng thất thanh hỏi.
Ông cụ Phương gật gật đầu nói:
– Đúng vậy, sau khi chúng ta đến khu giải phóng, mới quen ông nội cháu, một thanh niên rất nhanh nhẹn, võ công của ông ta còn giỏi hơn ta nữa, ta đây giữa đường đứt gánh sau này được danh sư chỉ bảo nhưng vẫn đánh không lại ông ta, khi ông ta nhìn thấy Quân Ức đã thích bà ấy rồi, cho nên khi bà ấy bộc lộ ý định muốn đi Thượng Hải, Bách Lý Thủ Nghiệp vứt bỏ hết tất cả đi theo bà ấy, nhưng khi Bách Lý Thủ Nghiệp từ Thượng Hải quay về thay đổi hẳn, sắc mặt ông ấy trắng bệch, ta có hỏi gì cũng không trả lời, sau đó vài năm đột nhiên lâm trọng bệnh, bác sĩ cũng không thể chữa khỏi sau này không chữa được tận gốc, sau giải phóng mấy năm bị lìa đời.
Lâm Dật Phi nhíu mày nói:
– Một người đang khỏe mạnh, sao có thể nói chết là chết được, khi đó ông mới khoảng chưa đến bốn mươi đúng không ạ?
– Mới ba mươi tuổi.
Ông Phương thở dài nói tiếp:
– Để tính xem bây giờ giải phóng cũng được hơn năm mươi năm, ta cũng hơn tám mươi, khi đó, chúng ta đều đang rất hăng hái, không thể ngờ được ông ta nói đi là đi luôn như vậy, sau khi từ Thượng Hải trở về, không hề đề cập đến chuyện đó nữa.
Lâm Dật Phi trong lòng đắn đo suy nghĩ, theo những lời ông cụ Phương nói, bà lão Quân Ức này quả là lòng lang dạ sói, không biết thế sự là gì, theo lời ông Phương, dường như bà Quân Ức này không biết việc gì chẳng qua là do ông tình nguyện mà thôi.
Một điều rất rõ ràng, năm đó ông Phương và ông Bách Lý Thủ Nghiệp đều thích bà Quân Ức, sau này ông Phương đã chủ động rút lui, nguyên nhân thật không tiện hỏi, nhưng Bách Lý Thủ Nghiệp không từ bỏ ý định quyết đi Thượng Hải cùng bà, nhưng sau đó một thân một mình mang trọng thương trở về, hơn ba mươi tuổi đã chết, rất có thể ông đã bị nội thương, khi ông quay về không hề nhắc đến bà Quân Ức, chẳng nhẽ ông bị bà Quân Ức đánh trọng thương sao?
Bốn người lại nói chuyện mãi đến khi ăn cơm, ông Phương muốn giữ bọn họ lại, hai người bọn Lâm Dật Phi từ chối một hồi nhưng không muốn quá cự tuyệt, nên đành ở lại ăn cơm, khi họ rời đi cũng đã khá muộn.
Mùa đông ở Thủ Đô có chút lạnh, bông tuyết bồng bềnh, Bách Lý Băng yên lặng cúi đầu đi về phía trước, Lâm Dật Phi chạm rãi tháo khăn trên cổ ra quàng cho cô rồi thản nhiên nói:
– Đừng khóc, thời tiết lạnh như thế này, nước mắt rất dễ biến thành băng đấy.
Bách Lý Băng không cầm được ngả đầu vào ngực Dật Phi nghẹn ngào nói:
– Dật Phi, em rất sợ.
Lâm Dật Phi rung động nói:
– Em sợ gì cơ chứ?
Bách Lý Băng ngẩng đầu lên, hai dòng lệ tràn ra từ khóe mắt, bông tuyết cứ rơi, nó bị nước mắt chảy xuống cằm, cô dường như không cảm thấy lạnh, cô ngây người nhìn Lâm Dật Phi giống như cả thế kỷ trôi qua.
Lâm Dật Phi lau nước mắt cho cô, an ủi nói:
– Em sợ điều gì, hãy nói ra, anh sẽ giải quyết giúp em nếu anh có thể làm được.
– Nếu việc này anh cũng không thể giải quyết được thì sao?
Bách Lý Băng thấp giọng hỏi, cô muốn kìm nước mắt, nhưng không biiets do đâu mọi đau buồn không thể kìm nén được cứ tuôn trào ra.
– Anh nhớ có một câu thơ.
Lâm Dật Phi bất giác đổi chủ đề, hạ giọng nói:
– Tuyết ám điêu kỳ họa, phong đa tạp cổ thanh, ninh vi bách phu trường, thắng tác nhất thư sinh.
– Sao anh lại nói những điều đó?
Bách Lý Băng ngừng khóc tò mò mở to hai mắt.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Những câu này có chí hướng muốn báo quốc, muốn xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao giống Ban Siêu, anh vẫn luôn tán thành nhưng đó là khi đất nước lâm nguy, nhưng với hiện trạng bây giờ anh nguyện làm một thư sinh hoặc làm một bác sĩ, anh cũng tình nguyện làm cái gọi là Bách phu trưởng, hoặc là người tiên phong, chẳng lẽ em đã quên khi trước ở Nhạc Vương miếu anh đã nói gì với em sao?
– Nhưng, nhưng em vẫn cảm thấy chị Bình, chị ấy rất đáng thương.
Bách Lý Băng đột nhiên lại khóc và nói:
– Dật Phi, không phải em khóc cho bản thân em. Em khóc vì thương cho chị Bình, ông Phương không hề biết, Phương vũ Đồng cũng không biết, chẳng nhẽ anh cũng không hề biết việc gì sao? Caí gọi là Loan Phượng đồng thanh, lại cho người ta nhận ra Quân Ức kia chính là quỷ dạ xoa, chẳng phải là chị Ngan Bình sao?
Lâm Dật Phi kinh ngạc nhíu mày hỏi:
– Sao em lại nghĩ như vậy, sao em biết Nhạc Ngân Bình?
Bách Lý Băng thấy Lâm Dật Phi mặt không biến sắc, bất giác trong lòng có chút dao động nói:
– Bà Quân Ức kia chẳng lẽ không đúng sao? Anh còn nhớ không, lúc đầu khi em nhìn thấy hai bức tranh, em đã từng suy đoán, nó có hoàn cảnh giống anh, có thể vẽ ra được tình cảnh lúc trước, nhoài anh và Hoàn Nhan Phi Hoa ra chỉ còn mỗi Hoàn Nhan Liệt, vì tất cả những người khác đều đã chết hết rồi.
– Nhưng sao em lại biết Nhạc Ngân Bình?
Lâm Dật Phi trầm giọng nhìn Bách Lý Băng hỏi.
– Sao em biết được, việc này anh không cần lo.
Bách Lý Băng cắn môi nói tiếp:
– Việc này vốn dĩ em cũng không định nói, nhưng em biết anh vốn thông minh, anh đã biết gần hết rồi, anh không cần làm ra vẻ không biết gì cả nữa đâu, em không nói ra vì không muốn anh cảm thấy khó xử mà thôi, nhưng em phát hiện ra, anh phải giữ nhiều điều bí mật trong lòng sẽ làm khó cho anh.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Do đó lần này em mới đưa ra kết luận như vậy sao?
Khi hắn nói chuyện, hắn quấn khăn quàng mấy vóng quanh cổ cho Bách Lý Băng, tuy trong người vẫn còn lạnh nhưng cô cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của hắn đối với cô.
– Thứ nhất, người này võ công cao cường, điều này vô cùng đáng tin, lúc đầu anh và Phương gia cũng nói như vậy.
Bách Lý Băng ngạc nhiên vì thái độ bình tĩnh của Lâm Dật Phi, cô luôn cho rằng anh ta sẽ phải rất kích động mới đúng.
– Thứ hai, trên tay người này cầm Loan Phượng đồng thanh, Quân Ức mang bên ngoài nhất định không chịu cất đi, dụng ý của bà ta đã rất rõ, bà có dụng ý muốn người hiểu biết về viên ngọc đến tìm bà.
– Đúng vậy,
Lâm Dật Phi gật đầu tán đồng.
– Anh cũng nghĩ như vậy, em còn phát hiện được gì nữa không?
– Thứ ba, bà ta luôn mang theo một bức tranh, trên bức tranh này, tuy người trong tranh luôn đeo mặt nạ, nhưng bức tranh chính là chị Ngân Bình.
Bách Lý Băng nhìn Dật Phi nói tiếp.
– Anh nói như vậy có đúng không?
Thấy Dật Phi gật gật đầu, Bách Lý Băng thở dài.
– Nếu em giống như ông lão Phương, thì nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng ở cùng anh một thời gian khá dài, cũng biết được một số chuyện, trùng hợp lại gặp phải một số chuyện, cho nên khi nhìn thấy ba bức tranh kia, mơ hồ biết được mặt mũi của nó cảm thấy rất sợ hãi, mãi không dám nhìn vào tranh, nhưng sau khi nghe ông lão Phương nói những kí ức về bà Quân Ức, em chợt hiểu ra, có những việc sợ hãi thật là điều vô ích, cần phải đối diện với nó giống như anh!
Lâm Dật Phi gật đầu nói:
– Anh chưa bao giờ sợ phải đối mặt cả, nhưng anh muốn biết đối mặt với cái gì?
– Anh còn làm ra vẻ không biết gì sao?
Bách Lý Băng cười buồn nói tiếp.
– Em sợ anh khó xử, anh cũng không phải lo rằng em bận tâm đâu, chẳng nhẽ chúng ta không thể nói rõ với nhau sao? Dật Phi, anh là người tốt, nhưng anh luôn nghĩ hộ người khác, chẳng nhẽ anh không hề biết, từ lâu em đã quyết định cho dù là chuyện gì cũng sẽ cùng anh đối mặt rồi hay sao?
Gió lạnh từng trận bong tuyết tung bay, thủ đô năm nay tuyết rơi rất lớn, rơi nhiều như long ngỗng vậy.
Nhưng chỉ cần trái tim nóng ấm thì giá lạnh còn nghĩa lý gì nữa.
Lâm Dật Phi nắm chặt hai tay Bách Lý Băng, hai tay cô đang lạnh giá. Nhưng cô vẫn rất cố chấp.
– Không sai, khi anh nhìn thấy ba bức tranh kia, ý niệm đầu tiên chính là, Ngân Bình cũng vượt thời gian để đến đây.
Lâm Dật Phi hít một hơi sâu nói tiếp.
– Em nói rất có lý, nếu anh xuyên không gian đến đây vào năm 2002, Nhan Phi Hoa đến đây trước anh 3 năm, nếu năm đó Ngân Bình tới trấn Chu Tiên cứu viện, nếu lúc ấy quầng sáng trên không trung còn, nếu em thấy anh biến mất cùng anh em nhà Hoàn Nhan vào trong quầng sáng đó, cô ấy, anh nghĩ rất có khả năng giống như em, bất chấp tất cả xông vào, hơn nữa do thời gian trước sau, rất có thể đã đến cách nay mấy chục năm trước!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.