– Anh rất nổi tiếng sao? Ra vẻ.
Tô Yên Nhiên mỉm cười:
– Ăn mặc giống hệt 007.
– Cô cũng khác gì đâu.
Khóe miệng Lâm Dật Phi hiện lên vẻ tươi cười, ánh mắt lấp lánh:
– Nhưng dù gì thì cũng phải cảm ơn cô đã nể mặt tôi.
– Không phải tôi nể mặt anh mà là nể mặt Băng Nhi.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Nếu như tôi không nể mặt cô ấy thì cô ấy sẽ không đồng ý lời chúc mừng sinh nhật này rồi.
– Hôm nay cô muốn đi đâu?
Cuối cùng Lâm Dật Phi hỏi, nói thế nào thì Tô Yên Nhiên cũng là người hắn mời đến, tuy hắn không quen thuộc với nơi này lắm nhưng cuối cùng vẫn phải ra dáng chủ nhà.
– Đi tùy ý là được.
Tô Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn mẩu quảng cáo kia, dường như rất xúc động:
– Dật Phi, anh biết không, mấy ngày trước lại có một đạo diễn lớn gọi điện tìm tôi.
Đột nhiên cô cười quyến rũ:
– Đương nhiên đây chỉ là một cuộc gọi, tôi cũng không biết thật giả ra sao. Ông ta nói tôi rất có tố chất làm diễn vên, hỏi tôi có hứng thú hay không.
– Sao không có ai tìm tôi nhỉ?
Nét mặt Lâm Dật Phi thoạt nhìn rất buồn bực:
– Lẽ nào tôi không hợp đi đóng phim sao?
– Đương nhiên không có ai tìm anh rồi.
Tô Yên Nhiên mỉm cười:
– Giá trị con người anh hiện giờ e là anh cũng không biết, dù gì thì cũng có giá mấy trăm triệu, không cần đi đóng phim, chỉ cần tự mở một công ty điện ảnh là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578351/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.