Từ trước đến nay Lâm Dật Phi luôn cho rằng làm người thì phải quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, hắn chưa từng nghĩ rằng có một ngày hắn cũng phải che che giấu giấu như thế này.
Một người mặc áo khoác gió màu đen, cổ áo kéo lên che mất hơn nửa khuôn mặt, đeo một đôi kính râm to khiến Lưu Minh Lý phải thở dài. Đầu năm nay nạn lậu thật là hung hăng ngang ngược, cách ăn mặc rất cool của mình cũng bị Lâm Dật Phi học theo hết.
Thời tiết sáng sủa, buổi trưa mùa đông, ánh mặt trời chiếu lên người, cảm giác hơi ấm áp. Một cơn gió nhẹ thoảng qua làm hiện ra bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa.
Trận chung kết của cuộc thi Ngũ Đại Bách Gia Hội sẽ tổ chức vào ngày mai. Lâm Dật Phi đến khu thi đấu trước một ngày, không khí trong trẻo, lạnh lẽo nhưng không ngăn được sự nhiệt tình như lửa của một đám người hâm mộ. Hắn không thể không che giấu tung tích như những băng đảng xã hội đen, nếu không hắn sợ do mình xuất hiện ở đầu đường mà dẫn đến xung đột đổ máu.
Không biết lúc nào từ lúc nào Lâm Dật Phi nhận ra mình đã trở nên rất nổi tiếng, sự nổi tiếng của hắn không chỉ giới hạn ở trường Chiết Thanh nữa mà giống như một viên đá to bị ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, từng gợn sóng nước mở ra, ảnh hưởng của dư vị còn lan mãi ra cả hồ nước. Điều này khiến hắn không thể không chuẩn bị chút trang phục, thực ra hắn chỉ muốn đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578350/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.