Nhìn thấy Lâm Dật Phi cất bước đi về phía trước, Bách Lý Băng vội vàng đi theo sau, tuy không còn cần nhờ sự chỉ dẫn của Lâm Dật Phi, cô cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng trong động một cách rõ ràng, nhưng cô vẫn không dám rời xa Lâm Dật Phi ba bước.
Bắt đầu bước vào. Đi chưa được bao lâu, chính là một hang động đá rất to, cũng là nơi vừa nhìn thấy rồng đá. Nhưng men theo con đường đó đi tiếp, đỉnh động lại càng thấp hơn, dường như đã chạm đầu. Phía trước bỗng hiện ra một cửa động cao hơn 2 người, Lâm Dật Phi nhíu mày, đưa tay sờ sờ cái vách đá, đột nhiên dừng lại.
– Chuyện gì vậy?
Bách Lý Băng thấp giọng hỏi, tự nhiên giật nảy mình, bản thân cô vốn nói nhỏ nhẹ, nhưng ở đây lại truyền đi rất xa, các vách đá đều vọng lại oang oang, làm người ta thấy sự khiếp sợ không nói ra được.
Trong lòng biết bản thân đã làm một việc sai lầm, nếu như trong động thực sự có kẻ thù, hoặc là Hoàn Nhan Phi Hoa, thì không phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao, nhưng Lâm Dật Phi lại không trách giận gì, chỉ lấy tay ra hiệu đừng lên tiếng.
– Có người đã từng đến đây.
Bách Lý Băng không dám nhiều lời, chỉ nhìn Lâm Dật Phi, đợi hắn giải thích.
– Em xem vách đá này, dấu vết nhân tạo rất rõ rệt, hang động được hình thành tự nhiên sẽ không thể như thế này.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Lối đi này là do con người khai thông.
Trong lòng Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578328/chuong-291-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.