– Sau khi Uyển Nhi thấy bài thơ văn chương lai láng, hư tình giả ý kia thì lập tức làm một bài khác đập lại, chỉ muốn nói với y sáu chữ: “Thế tình bạc, nhân tình ác”. Đại tài tử như y làm sao không hiểu? Lúc một cô gái yếu đuối cần giúp đỡ, không người thân nào ở cạnh, còn đuổi cô ta đi. Hỏi Uyển Nhi làm sao không cảm khái nhân tình ác.
Tô Yên Nhiên nhíu mày, miệng khẽ nhếch, đầy vẻ khinh miệt:
– Cô ta nói với biểu ca rằng muốn quên Nhan đại ca. Khó, khó, khó. Ngàn khó vạn khó, giác thanh hàn, dạ lan san, sợ người truy hỏi, nuốt lệ giả vui. Giấu, giấu, giấu! Hay cho câu “giấu, giấu, giấu”! Bọn họ còn có gì để giấu với nhau? Cho dù người chồng thứ hai của Uyển Nhi cũng biết khúc mắc của bọn họ, tạo cơ hội để họ gặp nhau, cô ta cần gì giấu nữa? Khúc mắc tình cảm của cô và đại tài tử khi đó nổi như cồn, ai ai cũng biết, cô cần gì giấu nữa? Thứ cô giấu chỉ là nỗi nhớ vĩnh viễn đó. Còn đối với đại tài tử thay lòng đổi dạ, tự cho tình thâm kia, cô không hận cũng không giấu, chỉ là rất chán ghét. Y rất tội nghiệp, thậm chí đến cơ hội khiến Uyển Nhi hận cũng không có!
Cô nói liền một mạch, hớp một ngụm cà phê rồi nhìn Lâm Dật Phi:
– Ngụm cà phê đầu tiên rất đắng, nhưng uống tiếp thì sẽ quen thôi!
Lâm Dật Phi cũng uống một ngụm cà phê, mỉm cười:
– Chính xác là vậy. Cô có thể nghĩ thế, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578314/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.